Tịnh Hề với Trầm Ngạn đánh dã chiến từ trong xe về thẳng biệt thự.
Sáng hôm sau, Tịnh Hề tỉnh lại trong trạng thái chân sắp gãy.
Cô ngồi dậy, chỉ thấy thân người mặc một chiếc áo hai dây lỏng lẻo, chăn đắp hờ che đi thân dưới...
Cổ chân có gì đó lành lạnh...
Tịnh Hề kéo chăn lên, thấy trên mắt cá chân là một chiếc còng bằng vàng, dây xích dài thòng lòng cuộn lại bên góc giường...
Tịnh Hề:"..." Hiện trường gì đây?
Ta đang ấy ấy với Trầm Ngạn, sao lại bị bắt cóc rồi???
\[ Kí chủ ơi,....ngài...\] Chuột nhỏ cảm thấy chuyện này quá ư cmn kích thích!
Bổn chuột thế mà cũng có ngày được chứng kiến trò chơi phòng tối trong truyền thuyết.
Tịnh Hề sờ sờ cái cổ chân bằng vàng kia, cười cười...
Sao hả chuột?
\[...\] Cảm thấy kí chủ đang tức giận?
Là nó nghĩ nhiều sao?
\[ Kí chủ, đêm qua nam phụ đại nhân xích chân ngài lại đó.\] Cô đừng có cáu với ta.
Ta chẳng liên quan gì cả!
Ngồi ăn dưa cũng bị chửi à?
Tịnh Hề dựa lưng vào đầu giường, lục lọi một lúc mới phát hiện ra...
Cô mất điện thoại rồi!!!
Trăm phần trăm là tên thần kinh kia lấy đi!!!
Tên cờ hó! Bảo bảo đã cho anh một lời tỏ tình nồng thắm đến vậy, anh ta lại xích ta như xích thú nuôi vào!
Bệnh biến thái kiểu này khó ở chung lắm.
Tịnh Hề móc máy tính bảng từ không gian ra, bật Weibo lên, xem hôm qua con chuột béo kia làm ăn như thế nào...
Ừm, mười điểm!!!
Xứng đáng là chuột béo!
\[...\] Gì chứ? Sao ngài cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612445/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.