" Cô đây là bị phát hiện rồi?" Tịnh Hề nằm ườn trên giường, nhìn Nhiễm Sương.
Ma nữ run lẩy bẩy, cô ả khó khăn nói: "Chu Hồng đã phát hiện ra điều bất thường. Lão ta thuê một tên đạo sĩ rất lợi hại. Đáng lẽ tôi đã bị đánh nát linh hồn, may thay tôi chạy kịp tới tìm cô."
"Đạo sĩ không cho cô cơ hội đi đầu thai à?"
"Có, lúc đầu ông ta bảo nếu tôi biết từ bỏ oán niệm, không đi báo thù thì sẽ tha chết cho tôi. Nhưng tôi không chịu, thế là ông ta ra tay."
Tịnh Hề hất tay ném một tấm phù về hướng Nhiễm Sương. Cô ả sợ hãi lui lại, tấm phù rơi nhẹ xuống đất.
"Nhặt lên đi."
Ma nữ:"..." Đùa nhau à!
Chẳng lẽ người này cũng muốn giết nốt ả?
Thấy ma nữ không cử động, Tịnh Hề bồi thêm một câu: "Không có hại cho cô đâu."
Biết không hại cho mình, Nhiễm Sương cầm tấm phù lên...
Chả có gì xảy ra hết.
"Đem thứ này theo, những đòn đánh của tên đạo sĩ sẽ trở nên vô dụng."
Ma nữ có chút nghi ngờ, tên đạo sĩ kia rất trâu bò. Liệu cái thứ nhỏ bé này có đỡ được không?
"Cô quên năng lực của tôi rồi à?"
Nhiễm Sương nhớ lại đêm hôm trước, hai người họ gặp mặt...
À không! Là một ma một người.
Thiếu nữ chỉ cần cầm thanh kiếm đen là có thể giết được ả trong nháy mắt.
Thật đáng sợ!!!
"Còn không mau đi đi?"
Ma nữ có chút thất thố, cô ả nắm chặt tấm phù. Mang bên mình vết thương bay ra ngoài.
Bằng mọi giá, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612429/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.