Chín giờ sáng hôm sau. 
Tiền quản gia đứng trong phòng ăn, căng thẳng nhìn vào người đàn ông ngồi yên ở đó. Trên bàn ăn đầy đủ các món ăn thơm ngon, bổ dưỡng cho một bữa sáng. 
Trầm Ngạn mở miệng hỏi lão: "Em ấy hay dậy muộn thế này à?" 
Tiền quản gia đáp lại rất nhanh: "Không có, thưa thiếu gia. Bình thường bảy giờ là thiếu phu nhân dậy rồi. Nhưng cô ấy toàn ở trong phòng riêng, chỉ khi đến bữa ăn mới xuống ạ." 
"Em ấy không ăn sáng sao?" 
"Dạ..." Tiền quản gia có chút ngập ngừng, quan sát vẻ mặt Trầm Ngạn: "Thiếu phu nhân chỉ ăn bữa trưa và tối thôi ạ." 
Trầm Ngạn nhìn đống đồ ăn trên bàn, anh đứng lên, chìa tay ra với lão ta: "Ông đưa chìa khóa phòng em ấy đây. Tôi lên gọi em ấy dậy." 
Tiền quản gia cho tay vào ngực áo, ông cung kính đưa chiếc chìa cho anh. 
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông lê dép lên cầu thang, Tiền quản gia khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán... 
Thiếu gia thế mà cũng có ngày tự mình nấu ăn cho một nữ nhân. 
Kinh hỉ thiệt. 
Phải báo chuyện này cho lão gia và phu nhân mới được. 
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ 
Trầm Ngạn đứng trước cửa phòng cô, anh đưa tay lên gõ gõ mấy cái. 
"Tịnh Hề?" 
"Mau mở cửa." 
Gõ tận mấy phút mà người trong phòng không có mở. Trầm Ngạn cắm chìa khóa vào ổ, vặn nắm đấm một cái. Anh mở nhẹ cửa ra, ngó đầu vào. 
Cả căn phòng tràn ngập bong bóng công túa, ánh nắng chiếu qua cửa kính, xuyên suốt vào phòng. Rèm cửa lung lay, nhưng không thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612426/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.