Ngôn Lịch khó tin nhìn núi tiền trên bàn...
Lăn lộn lâu năm trên thương trường, nhưng đây là lần đầu ông ta gặp phương thức trả tiền kì lạ như vậy.
Tịnh Hề lui lại về ghế ngồi: "Ngôn tiên sinh bảo người của ông đếm xem đủ chưa?"
" Được, để tôi bảo họ đếm."
Trong phòng ngoài tiếng sột soạt và mùi tiền bay bay, không ai nói gì cả.
Trầm Ngạn ngó sang Tịnh Hề, thấy cô ấy cũng đang cười nhìn lại mình, anh tức tốc chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Tịnh Hề:"..." Khinh nhau hả?
Đấy, ngươi nhìn đi chuột!!!
Ta nhìn hắn, hắn còn không thèm nhìn ta.
\[ Kí chủ, bất cứ ai đều ngại ngùng khi bị người khác nhìn thẳng mặt.\] Chuột nhỏ luôn luôn cố gắng để kí chủ không phải có hiềm khích với nam phụ đại nhân.
Ngươi đo thử xem tiến độ hảo cảm hắn dành cho ta là bao nhiêu?
Vừa nhắc đến cái này, cậu chuột của chúng ta hăng hái hẳn lên. Nó bay lên đầu Trầm Ngạn, đặt thanh đo ở đó, yên lặng chờ đợi.
\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 10%.\]
Tịnh Hề:"..."
Chuột nhỏ: \[...\]
Thấp đến vậy ư???
Tịnh Hề không có mong chờ lắm vào vấn đề này. Cô mới gặp Trầm Ngạn mà thôi, sao có thể tăng độ hảo cảm nhanh vậy được?
Chuột nhỏ thì rất thất vọng, nó nhìn cái mặt tươi cười dịu dàng của nam phụ...
Hừ, nồng nặc mùi dối trá.
Tra nam!!!
Số tiền được xếp gọn thành năm, sáu chồng. Ngôn Lịch nghe trợ lí báo cáo, ôn hoà nói với Tịnh Hề: "Hề tiểu thư, số tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612421/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.