Điểm cuối cùng ở nơi nào…
Ăn của chùa phải quét lá đa, bỗng nhiên cùng ăn cơm trưa tốn nhiều tiền của người ta như vậy, Trầm đồng học trong lòng cảm thấy mình thiếu nhân tình.Đừng nhìn Trầm đồng học ở vài phương diện rất bạch, kỳ thực rất có lễ phép, biết không thể ăn của người khác mà không trả tiền, mặc dù Trầm đồng học có cùng anh đẹp trai bàn bạc AA quy tắc, nhưng mà bị ánh mắt anh đẹp trai ném tới dọa mất rồi, vì thế yên lặng theo sau anh đẹp trai trở về toa hành khách.
“Cậu khi nào xuống xe?” Trở lại toa xe, Tiêu Minh Phàm thấy không còn ghế trống, trên giường tầng toàn là những người đang đánh bài cắn hạt dưa. Nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, trái lại hỏi một câu như vậy.
“A? Ừm, có lẽ đúng mười giờ tối là tôi xuống, nếu tôi không trễ giờ.”Hiển nhiên Trầm đồng học đang ngơ ngẩn đâu đâu thật biết mình biết ta.
“...” Trầm mặc hồi lâu, Tiêu đại thần không nói gì.
“Cậu là học sinh phải không, lớp mấy?” Hơi dịch người về phía bên cạnh, Tiêu đại thần nhìn người người đi lại trên xe, theo bản năng giữ lại tiểu hài tử đang định né ra.
“Ừm...Năm thứ hai đại học.”Ngoan ngoãn để người kéo lại, Trầm đồng học được hỏi liền trả lời.
“Ở Bắc Kinh một mình?”
“Ừm...”
“Ở trường nào?”
“B đại...”
...
Nói hồi lâu, thấy tiểu hài tử đứng mệt mỏi, hơi dựa vào người mình, Tiêu Minh Phàm không hỏi tiếp mà nói: “Cậu leo lên giường trước đi.”
“...” Có chút nghi hoặc, Trầm Lập Thu ngược lại không hỏi nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-tren-chuyen-tau-cuoi-nam/126545/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.