Cho nên nói, tiểu bạch gì đó luôn có đặc quyền nha.
“... Tiểu Trầm à, cậu thật sự muốn mang nhiều đồ như vậy về nhà sao?” Lý Mặc cùng phòng nhìn Trầm Lập Thu đang thu thập đồ đạc, không biết nói gì.
Đây chỉ là nghỉ đông thôi, tên nhóc này đi nghỉ một ngày, vì thế sáng nay thức dậy liền thấy hai cái vali cỡ lớn được đặt ở một bên. Đây có phải là sắp chuyển nhà không a = =.
“Không phải... Thì, quà mang về cho mẹ tớ, quà thưởng cho ba đứa cháu gái nhỏ học tiểu học được lên lớp, còn có quà tân hôn cho anh trai của cháu trai của thím hai tháng sau kết hôn @%¥&%” Trầm Lập Thu nhìn đống đồ kế bên giường mình vô cùng tự nhiên nói.
“... Vậy, xin hỏi ngài... làm sao bắt bọn nó lên được xe lửa = =.” Nhớ đến hồi khai giảng biết được Trầm Lập Thu là đứa con trai duy nhất, Lý Mặc đồng học cực kỳ không muốn biết cậu ta cần phải đem bao nhiêu quà về đưa cho bao nhiêu người nhồi nhét vào 2 cái vali cỡ bự đó.
“Không phải còn có cậu sao?” Đem cái grap giường cuối cùng cột lại bằng dây vải bỏ vào tủ quần áo xong, Trầm Lập Thu đồng hài hai mắt vô tội nhìn Lý Mặc…
“Yên tâm đi cậu chỉ cần giúp tớ mang vào xe lửa là được, chúng ta nhiều năm tình nghĩa, cậu không thể nào bỏ mặc tớ được a.” Trầm Lập Thu đồng hài vào thời điểm có việc cầu người sẽ ngẫu nhiên lộ vẻ nhõng nhẽo đáng yêu. Tuy nói một nam sinh làm vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-tren-chuyen-tau-cuoi-nam/126540/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.