Chương trước
Chương sau
Cô không muốn quấy nhiễu bất cứ ai, chỉ muốn một mình rời khỏi nhân thế, trong giờkhắc cuối cùng này, có thể lắng nghe tiếng nói của một người nào đó.
Điện thoại vang lên một hồi chuông đã được kết nối.
“Alo?”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Kế hoạch như thế này, Bội Bội nói:
- Vào lúc 10h32 tại sân bay, bọn họ sẽ đến sớm một giờ để xử lý thủtục. Chuyến bay quốc nội phải đến trước 30 phút để đăng kí, chúng mìnhkhông thể bảo Đào Gia Lân đã ngồi trên máy bay ra ngoài được, một nửakhả năng khi đó anh ta đã tắt điện thoại. Thế nên 9h45 chúng mình gọiđiện cho anh ta, bảo cậu tự sát. Nếu như anh ta còn một chút quan tâmtới cậu, sẽ bất chấp mà gấp gáp quay lại. Thời gian đến đây mất mộttiếng, khi đó chính là anh ta đã dễ dàng bỏ qua chuyến bay của mình rồi. Mỗi ngày chỉ có một tuyến bay từ thành phố C đến Bắc Kinh, nếu ngồi xelửa thì phải mất 2 ngày 2 đêm. Nhỡ chuyến bay này chẳng khác nào bỏ lỡchuyến đi Mỹ kia.
- Đúng đó, năm viên thuốc ngủ vô cùng an toàn, liều thuốc chỉ đủ đểcậu mê man một ngày, mình đã hỏi người có kinh nghiệm rồi. Ngày nay,liều thuốc ngủ duy nhất có thể dẫn đến tử vong đó là uống 32 viên. Dùvậy, xác xuất tự sát thành công chỉ có 8%. Quá trình cấp cứu kể cả rửaruột, thông khí quản, hô hấp, tâm điện, dùng thuốc, loại bỏ huyết dịch,di chứng chỉ cần mất 3 vạn đồng là có thể trị liệu và hồi phục.
- Nhớ rõ, phải để một cái máy ghi âm dưới gối cậu. Nếu như Gia Lân có sám hối hay thổ lộ, cho dù cậu đang ngủ say thì sau này vẫn nghe được.
- Đừng lo đến chuyện sẽ bị Gia Lân phát hiện. Mình có người bạn ởbệnh viện đó, anh ấy sẽ hết sức thấu hiểu mà nói bệnh của cậu vô vùngnghiêm trọng.

Nói thật, cô không hề chăm chú lắng nghe những lời mà Bội Bội và Tiểu Cúc nói.
Hai ngày đêm sống trong nước mắt, ánh mắt cô bi thương, giống như mắc chứng đục thủy tinh thể. Nhìn mọi thứ đều rất mơ hồ, đặc biệt là khuônmặt.
Rồi cô không ngừng khụt khịt mũi, giấy ăn xếp chồng lên nhau thành núi nhỏ núi to trên mặt bàn trước mặt.
Để tỏ rõ lòng mình, Bì Bì nhấp một ngụm café, nhìn thẳng vào haikhuôn mặt trước mắt: “Nói vậy, hai cậu không cảm thấy cái ý tưởng nàyrất ngu ngốc sao? Là bạn bè với nhau, chẳng lẽ các cậu đã đọc tiểuthuyết Quỳnh Dao quá nhiều?”
Ngay lập tức, Bội Bội và Tiểu Cúc đã nhận rõ rằng cái chủ ý của họngu xuẩn đến mức nào, nói cho cùng chính là rất máu chó (cẩu huyết).Nhưng hai người lại nghiêm túc nói:
“Ngu xuẩn, không ngu ngốc, không quan trọng, quan trọng là hiệu quả.”
“Bì Bì, bây giờ chính là thời kỳ hòa bình tiến vào chiến tranh củacậu. Chiến tranh nói đúng là binh yếm bất trá*. Huống hồ cậu lại yêu Gia Lân. Nghìn điều giả, vạn điều giả, nhưng sự thật kia không giả. Bội Bội nắm tay cô, muốn cô trấn định: “Tình huống bất thường, phải dùng biệnpháp phi thường.”
* Việc quân cơ không nề dối trá
Bì Bì chỉ muốn cười lạnh: “Mình sẽ làm chuyện đó sao? Mình, Quan BìBì đáng thương như vậy sao? Các cậu nói mình nghe đi, đáng để mình đemcái chết cầu xin anh ấy sao?”
Không để ý đến lời khuyên bảo của Bội Bội và Tiểu Cúc, cô kích độngđi tới cửa ngoài. Sau lớp tuyết là ánh mặt trời chiếu xuống chói mắtgiống như hàng ngàn tia đao lạnh. Trong không khí có lẫn cái lạnh thấuxương, đám người di động giống như hải thị thận lâu*. Cô đứng thẳngngười một lúc không biết nên đi vè hướng nào. Trong nháy mắt bỗng nghĩđến ngày mai Gia Lân sẽ rời khỏi cô, xa quê hương tổ quốc, cuộc đời nàysẽ không bao giờ quay về nữa. Tâm tư đột nhiên bay biến sạch sẽ, giốngnhư rơi từ trên cao xuống, liên tiếp rơi xuống vực sâu.
* Ánh sáng từ bể giọi lên trên không thành ra muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần nó hóa ra và gọi là Thận Lâu Hải Thị.
Không nghĩ ngợi gì cô liền quay lại cái bàn mới rời đi, giơ tay trước mặt Bội Bội: “Thuốc ngủ đâu? Cho mình.”
Một đêm nọ, dựa vào một viên thuốc ngủ, cô đã có một giấc ngủ an bình.
Trước khi ngủ, cô tự nhủ, ngày mai phải nghĩ ra cách làm anh quay laij. Dù sao, ngày mai là một ngày khác.
Đó là câu nói “lơ lửng” cuối cùng.
Thuốc ngủ quả nhiên là hữu hiện. Đến 8h30 Bì Bù mới bị chuông điện thoại đánh thức. Liền trễ giờ làm.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh và hành động rất phong phú của Bội Bội: “Chúng mình gọi điện cho Gia Lân, cậu uống thuốc chưa?”
“Chưa, không uống.” Lọ thuốc đặt ở đầu giường, cô chộp lấy nó, khôngbiết là nhát gan hay chột dạ, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh: “Cậu chắc chắnmình không chết, đúng không?”
“Tuyệt đối không chết. Nếu như cậu sợ thì uống ít đi hai viên, sẽkhông phải rửa ruột đâu. Uống nhanh lên, thuốc có tác dụng cần một thờigian ngắn. Nếu anh ta về mà cậu còn chưa ngủ là rắc rối đó. Không thểdiễn quá giả dối được.”
Thuốc màu trắng nằm gọn trong lòng bàn tay cô, tay cô càng ngày càngrun kịch liệt, có một viên rơi xuống đất, lăn đến gầm giường. Cô vộikhom lưng tìm.
Nhưng điều cô nghĩ đến không phải là những thứ này.
Cô nhớ đến lần thi GRE Gia Lân sút vài cân, nhớ anh, rất dễ dàng xinanh dẫn tham quan toàn trường, nhớ Gia Lân có gia đình giàu có hơn BìBì, nhưng cha mẹ chỉ là cán bộ viên chức, không phải công việc béo bở,cũng chẳng tham nhũng, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho anh tiền sinh hoạt và vé máy bay, căn bản không đủ sức lo học phí và phí sinh hoạt ở nướcngoài cho anh.
Cô không thể phá hoại cuộc đời anh ở giây phút cuối cùng này. Cho dùanh không thừa nhận hai người là người yêu, là yêu cô, thì giữa haingười vẫn còn tình bạn.
Người ấy từ nhỏ đến lớn, luôn nắm tay cô, bảo vệ cô, mọi nơi mọi lúcngay trong trường, bảo vệ cô từng li từng tí, người luôn tin tưởng cô.Là người đầu tiên tới thăm khi cô đi học ngày đầu tiên của đại học. Làngười chơi đùa với cô từ nhỏ, cùng nhau nhặt chai thủy tinh, cùng nhauxem ảo thuật, cho cô tiền mừng tuổi của người ấy.
Cô thậm chí hối hận vì đã đánh anh.
Tất cả đều chứng minh cô chỉ là một đứa trẻ với những đòi hỏi vô độ, chứng minh trò đùa kia thật không đúng.
Có lẽ cho hai người vẫn chưa từng nảy sinh tình yêu, anh chẳng qua là người anh trai hàng xóm, sớm muộn gì cũng thành người qua đường.
Tất cả,… là giấc mộng đơn phương của cô, giống như hòa hợp, còn nhỏ nên không thể nào được gọi là thề non hẹn biển.
Thậm chí, Điền Hân lại toan tính tình bạn, từng chèo chống cùng côtrải qua ba năm cấp ba gian khổ. Cậu ta và Gia Lân để mọi người nghĩ BìBì là người đặc biệt, đặc biệt đến lúc họp cuối năm, nam sinh giỏi nhấtvà nữ sinh giỏi nhất đều là bạn của cô. Ai cũng coi cô là tiêu điểm,trong lòng ai cũng có phần kính sợ cô.
Trao đổi không mong muốn, cũng không phải cô không có lợi.
“Bội Bội à,” Cô cầm ống nghe, bàn tay, mu bàn tay đều đổ mồ hôi, “Mình đổi ý rồi, cậu đừng gọi điện thoại cho anh ấy nữa.”
“Ơ kìa, ơ kìa, ôi chao, thế này là thế nào hả? Mềm lòng rồi sao? Mình cho cậu biết, Quan Bì Bì, tận dụng thời cơ, mất rồi không quay lại được đâu. Đã qua thôn nhưng không còn cửa hàng kia nữa rồi. Đào Gia Lân đichuyến này, năm sáu năm nữa vẫn chưa về. Cho dù trở về thì cũng làm charồi.”
“Bội Bội.” Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, “Còn phải thăm dò nữa sao ?Anh ấy đã chọn rồi. Chọn không quan tâm mình, muốn bên Điền Hân.Hãy để mình đối mặt với sự thật đi.”
“Đúng là cậu bị chết não rồi! Đây chính là thử nghiệm Đào Gia Lân,kiểm tra xem đầu anh ta có biến thành bột nhão không, có bị yêu tinhĐiền Hân mê hoặc không. Cậu không nhớ anh ta đối xử với cậu tốt như thếnào, chẳng lẽ những cái đó là giả sao? Trời ạ, toàn bộ nữ sinh nhấttrung thành phố C này đều ghen tị với cậu. Anh ta thích Điền Hân? Saomình lại không phát hiện ta? Sao mình lại không nhìn ra? Mỗi ngày GiaLân chỉ về nhà cùng cậu, đối xử với mọi nữ sinh đều ôn hòa, chuyện UôngHuyên trắng trợn công khai theo đuổi năm đó, vì muốn mời được anh ta màcòn phá luật lệ xưa nay của cậu ta, mời Đào Hoa Đảo chúng ta đến côngviên nước tham gia party. Kết quả như thế nào? Cậu không nhớ à? Gia Lânkhông chịu ở bên cạnh cậu ta, ương ngạnh ở công viên dạy cậu bơi tronghai giờ, chọc giận Uông Huyên gần chết. Cậu nói Gia Lân không thích cậu, mình không tin.”
Cậu cũng là bột nhão, Bì Bì thầm mắng trong lòng: “Đừng nói nữa, cậusuy nghĩ một chút đi. Hôm đó cả lớp không đi trừ một người.”
“E hèm,…” Bội Bội hít vào một hơi lạnh: “Điền Hân!”
“Cậu nhớ không, từ hôm đó trở đi, Uông Huyên và Điền Hân không nóichuyện với nhau. Lúc ấy chúng mình còn đoán này nọ, Uyên Huyên đều mờimọi người, sao lại không mời Điền Hân.”
“… Đúng vậy. Mình cho là họ cãi nhau, trước đó không phải họ rất thân thiết sao? Một người thứ nhất một người thứ hai. Mình còn cảm thấy quái lạ, tự dưng Điền Hân lại thành bạn tốt của cậu, mỗi ngày đi với mìnhcậu còn khen cậu ta nữa.”
“Không phải cô ấy cũng đối xử rất tốt với cậu sao? Bổ túc số học cho cậ, còn mời cậu ăn kem.”
“Mẹ kiếp! Hừ! Rắn hiểm thâm độc!”
“Nói thế nào nhỉ, coi như là cậu ta đã dụng tâm lương khổ vậy.”
“Cứ cho là vậy thì lợi cho cậu ta quá rồi.” Hiện tại Bội Bội đãPOWER, tính cách của cô ấy phát triển theo xu hướng của người phụ nữmạnh mẽ. “Mình tìm người tra xem cậu ta có xin trường tạo điểm giả không thì không có. Mẹ nó, chỉ cần một điểm giả là mình đã có thể báo sangđại học bên Mỹ.” Đầu dây bên kia Bội Bội nhức đầu nói.
“Bội Bội à, coi như đã rồi.” Bì Bì nói: “Dù sao cô ấy cũng là vợ GiaLân. Có lẽ cô ấy thực sự yêu anh ấy, mình cũng chẳng thể nói gì hơn được nữa.”
“Không chịu nổi cậu nữa rồi, cho dù cao thượng cũng không nên mất đi ý chí chiến đấu nhanh như vậy chứ. Ổn không?”
“Ổn mà, hôm nay mình còn đi làm. Gặp lại sau nhé.”
Bì Bì đến phòng tắm tìm kem dưỡng mắt, khi quay lại thì điện thoại lại reo.
Giọng nói Tiểu Cúc truyền đến: “Bội Bội nói cậu không làm nữa?”
“Không làm nữa.”
“Không làm nữa thì không làm nữa, mình có chủ ý mới nè. Trên mình cómột người anh em, bây giờ sẽ đến sân bay rồi đánh Điền Hân một trận, làm cậu ta phải đến bệnh viện, phải hồi tâm chuyển ý, sau đó cậu nghĩ tiếpđi. Cậu cũng vậy, hôm qua nên gọi mình, chuyện đánh nhau, so với cậu thì mình hơn đó.”
Tốt nghiệp trung học mấy năm, Tiểu Cúc nhanh chóng gia nhập với bọndu côn, hòa nhập với lũ lưu manh, nói chuyện yêu đương mà cứ tỏa ra mùiđộc ác.”
“Này, các cậu có thôi đi không? Xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi.”
“Đó không phải làm cậu hết giận sao? Thật ra mình không phải ngườithích diễn trò đùa giỡn tình cảm. Hết giận chính là hết giận, hết giậnphải cận bạo lực.”
“Tiểu thư nên loại bỏ nó đi.”
“Nếu không hôm nay mình mời cậu đi xem phim. Thiểu Ba tặng mình haivé, là phim khoa học viễn tưởng, nói về ngoài không gian đó, xem không?Xem xong chúng mình đến Đào Viên ăn cơm, Bội Bội mời khách. Tối đến CátTường hát karaoke…”
“Xin lỗi… Mấy ngày nay mình muốn yên tĩnh một chút.”
“Bì Bì à, cậu có cha mẹ, có bà nội, cùng mấy người chị em không khách khí này, cậu đừng nghĩ quẩn nha… Nói sau, không chừng Gia Lân và ĐiềnHân chẳng bền lâu, sớm ly hôn. Cậu vẫn còn có hi vọng đó. Tỉ lệ ly hôn ở Mỹ cao lắm, đến 40% đó.”
“Tiểu Cúc” Bì Bì vội vã đổi đề tài, “Cậu và Thiểu Ba hôm qua nói chuyện thế nào?”
“Không,… không sao cả.”
“Bọn cậu… Nói chuyện với nhau như thế nào?”
“Không nói chuyện. Bọn mình nói chuyện trên mạng mấy tháng rồi.”
“Vậy hai cậu làm gì?”
“Bọn mình kiss á. Anh ấy nói lắp quá, ngoại trừ kiss còn có thể làm gì?… Ối, Sao cậu lại khóc rồi?”
“Mình và Gia Lân còn chưa kiss bao giờ. Mình mới nắm tay anh ấy hai lần. Hu hu hu…”
Bì Bì khóc to, cảm giác thất bại quá mạnh mẽ.
“Nói thế nào bây giờ, không trách được người ta. Cậu cũng quá chênh lệch. Ý mình nói về mặt kỹ thuật ấy.”
“…”
Bản Thúc Hoa nói, hạnh phúc của loài người có hai nhân tố. Đau khổ và buồn chán. Bạn may mắn cách xa đau khổ thì đã đến gần hơn với buồnchán. Nếu cách xa buồn chán, sẽ lại đến gần đau khổ.
Đem nỗi đau của mình ra phân tích, Bì Bì chỉ cảm thấy buồn chán.
Hóa ra cuộc đời là như vậy, tỉnh ra khỏi giấc mộng lớn thì mới thấy bản thân mình là kẻ ngốc.
Nietzsche nói. buổi hoàng hôn của những thần tượng*. Trong mộng cảnh cùng men say, bi kịch sẽ ra đời từ đó.
* Nằm trong tác phẩm ‘Buổi hoàng hôn của những thần tượng hay làm cách nào người ta triết lí với cây búa?’ Là một tác phẩm triết học.
Giờ khắc này, Bì Bì cảm thấy đã phần nào thấu hiểu trí tuệ của các nhà hiền triết.
Cô trát lên mặt một lớp phấn, giống như mọi ngày, mua sữa đậu nànhrồi đến tòa soạn báo làm việc. Bước vào cửa xoay lớn, lời dạy bảo củanhà hiền triết lập tức chạy mất, sự tuyệt vọng không tên trỗi dậy từ đáy lòng lại ngoan cố xông lên. Cô mơ màng theo cánh cửa xoay xoay một vòng lại đi ra ngoài cửa. Lạc vào biển người như thủy triều, mang vẻ mặt hốt hoảng đi đến ga tàu điện. Mua một chiếc vé tháng, lại chậm chậm hòa vào dòng người đang đi động, bước lên tàu điện.
Bến cuối cùng của tàu điện ngầm là sân bay.
Không còn chỗ ngồi trống, cô đứng đó. Trên đường đi cảm thấy quai hàm đông cứng lại, giống như đang bị viêm miệng vậy.
Đường đến sân ga là một đoạn sườn dốc thoai thoải, mặt đất vẫn ẩmướt, nhưng không quá trơn. Người lái xe taxi hỏi cô có muốn ngồi không,cô lắc đầu. Lấy khăn quàng cổ che mặt, bước đi trong giá rét.
Cửa sân bay là cửa tự động. Cô hối hận vì bản thân không mang theothứ gì, không đón người cũng không tiễn người, lén lén lút lút như mộttên tội phạm cướp máy bay.
Thực tế thì cho đến bây giờ Bì Bì vẫn chưa được ngồi máy bay. Đừngnói đến Bì Bì, ngay cả cha cô, mẹ cô, bà nội cũng chưa từng được ngồi.Có một lần bà nội về quê của cụ, cha cô kiên quyết mua vé giường nằm cho bà, nhưng bà lại kiên quyết ngăn lại.
Quả nhiên, sân bay rất lớn, rất đẹp. Trần là mái vòm bằng kính, trên đó treo vô số đèn thủy tinh.
Cô chỉ dám đi dọc bờ tường, nơi đó có một dãy cửa hàng, người vàongười ra, không gây chú ý với mọi người. Cach mấy cây cột lớn, cô nhanhchóng nhìn thấy Điền Hân và Gia Lân đang cùng nhau xếp hàng chờ xử lýthủ tục. Khuôn mặt duyên dáng, đôi chân thon dài, tao nhã tuấn tú, nhẹnhàng như tiên, cho dù trên mũi là dải băng gạc thì anh vẫn là một người con trai đẹp. Đứng đợi bên cạnh là cha mẹ Gia Lân và hai người lớn tuổi khác. Chắc là cha mẹ Điền Hân.
Vì muốn trốn kỹ hơn, Bì Bì bước vào quán café, bỏ ba mươi đồng mua một ly café rẻ nhất, đứng từ xa quan sát họ.
Ai cũng có thể nhìn ra đó là một cặp vợ chồng mới cưới, không nắm tay cùng chẳng sóng vai nhưng từng cử chỉ lại lộ ra vẻ thân mật. Bên cạnhlà bốn chiếc vali to, vali ô vuông đỏ.
Một người đàn ông cao lớn vội vàng đi qua họ, cúc áo trên áo khoácquấn phải tóc dài của Điền Hân. Điền Hân thở nhẹ một tiêng, người nọ vội nói câu xin lỗi, Gia Lân vội vàng đỡ đầu Điền Hân, gỡ phần tóc rối củacô vướng vào cúc áo người nọ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận như sợ làm đau cô.
Bì Bì si ngốc nhìn họ, tưởng tượng như anh đang chạm vào đầu mình.
Tuyệt vọng lại càng thêm sâu.
Họ đang nói chuyện thân mật với nhau, nhưng giọng nói ấm áp kia không thuộc về mình. Bàn tay dịu dàng kia không thuộc về mình, bóng lưng caogầy kia cũng không thuộc về mình.
Một chút nhớ nhung thôi nhưng lại giống như cái chết vậy.
Gia Lân có biết ở đây còn có một người ra tiễn anh không? Có biết cô đau lòng đến nhường nào không?
Anh sẽ nhìn thấy cô chứ? Sẽ phát hiện ra cô sao?
Dáng vẻ họ say mê bên nhau khiến Bì Bì cảm thấy, dường như mình đang xem cái kết của một bộ phim lãng mạn. Mà cô và anh chính là tiễn biệt,hay nói là một sát thủ ẩn náu trong đám đông. Ánh mắt cô như một chiếcống ngắm hình chữ thập. Nếu như ánh mắt cô là viên đạn thì Điền Hân sớmđã bị bắn vài phát và ngã lăn xuống đất rồi.
Nhưng buồn thay, ngoài trừ ánh mắt phẫn nộ ấy cô chỉ có thể há miệng thật to để uống café.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Xa xa, hai người đã gửi hết hành lý cần vận chuyển, lần lượt ôm từbiệt các vị trưởng bối trong nhà, rồi biến mất sau cánh cửa kiểm an.
Tầm nhìn bị mất dội vào lòng cô càng thêm đau đớn. Sợ mọi người nhìnthấy, Bì Bì lén lút chạy vào wc, ngồi bên bồn cầu thút thít.
Lát sau, điện thoại reo.
Là số của Gia Lân.
Cô không nghe.
Điện thoại liên tục vang lên. Luôn là số của anh.
Đến mười giờ, thì không còn reo lần nào nữa.
Họ đã lên máy bay.
Hồi phục tinh thần quay lại tòa soạn báo, mỗi năm vào tháng này lạicó đợt kiểm tra lớn về hồ sơ, Bì Bì đường đường chính chính trốn vào nhà kho để sắp xếp lại hồ sơ.
Đoán chừng ngẩn ngơ trong nhà kho quá lâu, cơm trưa cũng quên đi ăn,lúc tan tầm Bì Bì phát hiện trời đã tối om, các đồng nghiệp đã về hết.
Cô không muốn về nhà, cũng không muốn quay về ký túc xá. Liền đi dạo lung tung trên đầu đường.
Cô đến một quán ăn, chọn qua loa một đĩa cơm thịt bò. Không đói, ănhết một nửa mới quên mất. Phần còn lại đem gói vào túi, để làm cơm trưacủa ngày mai.
Sau đó cô đi xem phim Tianic một mình. Theo nội dung phim lại khóc bù lu bù loa.
Rời khỏi rạp chiếu phim đã quá nửa đêm, cô lại bước vào một quán rượu.
Quán rượu kia không phải là quán quen, nhưng đã từng nghe các đồngnghiệp nhắc đến. Quán rất lớn, rất náo nhiệt, định kỳ sẽ có ca sĩ tớibiểu diễn, là một nơi lý tưởng để giết thời gian.
Ban đầu cô nghĩ chỉ uống chút đồ lạnh. Nhưng chẳng có cảm giác gì,vậy nên cô uống rượu. Whisky thêm ga, hương vị rất tuyệt. Chảy từng chút một vào cổ họng đã thấy dễ chịu, tới dạ dày thì biến thành một làn hơiấm từ bụng mà dội ngược lên trên. Nhanh chóng lên tận đỉnh đầu. Hương vị nhẹ nhàng như tiên.
Uống hết ly này đến ly kia, nhưng không thắng được rượu, khiến cô say rất nhanh. Có người hỏi địa chỉ của cô, cô ngây ngốc, u mê báo số nhà,lái xe dìu cô vào taxi.
Bì Bì vì lạnh mà tỉnh.
Mở mắt đã thấy ánh trăng, một vầng trăng tròn treo trên ngọn cây. Côthấy mình nằm trong một đám cỏ, sau lưng tối đen, là một gốc cây cựtùng. Có người cởi áo lông của cô, cái lạnh lan ra từ đó.
Rượu làm cô tỉnh lại.
Trước mặt là gương mặt xa lạ, râu quai nón, đôi tay tráng kiện đangra sức cởi quần áo của cô. Người đàn ông đầy hưng phấn này như con dãthú phát ra tiếng ừng ực.
Cô bắt đâu hét lên, dùng sức đạp anh ta. Anh ta lộn đầu về trước, tát một tát lên mặt cô! Cô bị một cái tát nổi đom đóm, sung u một cục trênmặt. Sợ cô hét to, người nọ thuận tiện bịt miệng cô lại, dúi đầu cô vàobụi cỏ. Tay vẫn dùng sức xé quần áo cô. Cô điên cuồng dãy dụa, sức lựcrất lớn, nhưng nửa người đàn ông kia vẫn đè trên người cô, nặng hơn nămmươi cân, giãy giụa cũng phí công. Tay cô để trên đất quơ loạn, cầm mộtnắm đá vụn ném vào anh ta. Người đó mặc một chiếc áo khoác rất dày, đávụn cũng chỉ như hạt mưa, không có một phần hiệu quả. Cô cuống lên, bàntay thô ráp của người đàn ông sờ loạn trên người cô. Đúng lúc này bàntay bịt miệng cô lại nới lỏng, cô mạnh mẽ cắn một cái, miệng cô dùng hết sức, vẻ mặt đỏ bừng. Người nọ đau gào lên một tiếng, đứng lên, dùngchân đá cô, đá rất mạnh, cô lăn trên mặt đất nhưng vẫn liên tiếp bịtrúng vài cái. Không cố được nữa, cô ôm đầu hét lớn: “Cứu mạng!”
Tiếng ô tô từ xa truyền đến, hình như có người ấn còi, có thể khôngphát hiện ra hai người bọn cô. Nhưng người nọ có tật giật mình, vứt côlại, mở cửa xe rồi chạy nhanh như chớp. Hóa ra là tài xế taxi.
Cô cuống quít mặc quần áo, chạy về phía ngọn đèn xa xa.
Nơi đó là một công viên lớn, rất yên tĩnh. Địa điểm có chút vấn đềnên bình thường cũng không nhiều qua lại. Nhưng trong công viên có mộthồ lớn, nên thành nơi nghỉ mát vào mùa hè của dân thành phố C. Bì Bì còn nhớ rất rõ khi đi chơi xuân hồi bé, một phần các trường tiểu học thành C sẽ chọn đến nơi này để dã ngoại. Quả nhiên, ngọn đèn kia chính là đèncủa con đường nhỏ ven hồ. Cô liều lĩnh chạy tới, thấy nơi đó yên tĩnhkhông người, không có gì ngoại trừ một cái hồ nước lớn.
Phải làm gì?
Báo cảnh sát sao? Nhưng ngay cả đi ra quán rượu như thế nào, ngồi lên taxi như thế nào cô cũng không biết. Cô không thể cho biết tên hãngtaxi, trên người cô có mùi mồ hôi và thuốc lá của người đàn ông xa lạ.
Xung quanh không có gì ngoại trừ không khí.
Đầu cô rất đau, đau như búa bổ, khuôn mặt đang run rẩy. Mượn ánh sáng của ngọn đèn, cô móc đi động trong túi ra.
Trên đó có mười cuộc gọi nhỡ, chắc đều là của Gia Lân. Cô muốn gọi cho Bội Bội, nhưng nhìn thời gian, bây giờ đã ba giờ sáng.
Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên một người.
Hạ Lan Tĩnh Đình.
Anh ẩn náu ban ngày xuất hiện ban đêm. Ban đêm không ngủ được, cùng lắm là chợp mắt phơi ánh trăng.
Nhưng sau sự việc về hùng hoàng, suốt một tháng hai người không liên lạc. Anh ta sẽ để ý đến cô chăng?
Huống hồ, cô cũng không thể kể rõ việc này với một người đàn ông xa lạ.
Cô ngồi ven hồ, vừa đau lòng vừa lưỡng lự. Tâm bị vũ nhục, thân thểcũng bị vũ nhục. Cô bị vũ nhục hoàn toàn như vậy. Gió lạnh thổi làm côrùng mình. Hai tay ôm ngực, nỗi tuyệt vọng ập đến. Cô thấy một chiếc cầu gỗ, nhanh chóng đi dọc theo cầu gỗ qua hồ, đi sâu vào trong. Đó là nơimọi người hay đến bơi. Những ai bơi giỏi từ nhỏ đã nhảy cầu. Bì Bì cũngbiết bơi, nhưng vừa xem Tianic, cô tin mình sẽ không giãy giụa trong làn nước lạnh như băng quá lâu. Áo lông ngâm trong nước sẽ rất nặng, sẽ dìm sâu cô xuống hồ.
Cô không ngĩ nhiều bước lên phần cuối của cầu nhỏ. Đanh định ném điện thoại thì trong tích tắc ma quỷ xui khiến thế nào mà lại gọi một cúđiện thoại cho Hạ Lan Tĩnh Đình.
Cô không muốn quấy nhiễu bất cứ ai, chỉ muốn một mình rời khỏi nhânthế, trong giờ khắc cuối cùng này, có thể lắng nghe tiếng nói của mộtngười nào đó.
Điện thoại vang lên một hồi chuông đã được kết nối.
“Alo?”
Là anh.
“Xin lỗi” Bì Bì trấn định nói, “Muộn thế này rồi mà còn gọi cho anh, thật ra tôi chỉ muốn nói một câu xin lỗi.”
“Bây giờ là ba giờ sáng.” Giọng nói của Hạ Lan Tĩnh Đình rất rõ ràng, Bì Bì em đang ở đâu?”
“Tôi… tôi…” Cô hứng gió nên hắt xì một cái, “Tôi đang ở bên ngoài, anh… anh thì sao?”
“Tôi đang lái xe.”
“Bậy rồi, không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại.” Cô định cúp điện thoại.
“Đợi chút.” Bỗng nhiên anh nói: “Tôi muốn gặp em, có chuyện tìm em.”
“Ngày mai rồi nói.”
“Là chuyện gấp, bây giờ tôi phải gặp em.”
“Vậy nói qua điện thoại đi.”
“Quan Bì Bì.” Anh lạnh lùng, nói từng chữ từng chữ: “Không cho phép em cúp điện thoại.”
Cô bị giọng nói ngang ngược của anh chọc giận, nở nụ cười sâu kín:“Hạ Lan Tĩnh Đình, nếu như thật sự anh đã sống chín trăm năm thì đối với anh còn có chuyện gì gấp nữa chứ?”
Không đợi anh trả lời, cô liền ném điện thoại vào trong hồ.
End chương 15
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.