Giọng nói ấynghe sao mà réo rắt, đẹp tựa âm thanh chốn thiên đường. Bì Bì không thểkhông quay lại nhìn, nhìn tới nhìn lui, phát hiện ra người đang nóichính là Hạ Lan Tĩnh Đình, chớp chớp mắt, lại thử điều chỉnh lại tầmnhìn, sau đó lập tức mất phản ứng.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
“Nếu cô chịu ngoan ngoãn vâng lời như bây giờ, hôm nay tôi sẽ không làm khó dễ cô.” Thấy rõ sự cầu xin trong lờinói của cô, Hạ Lan Tĩnh Đình buông lỏng tay, rồi rất tự nhiên sửa sanglại cổ áo bị kéo lệch của cô.
Trong lòng Bì Bì đang nghiến răng nghiến lợi mắng chửi anh, đồ bạo quân, đồ bạo quân…..
Trên mặt bạo quân vẫn chưng diện nụ cườirạng rỡ của kẻ chiến thắng, nhưng bất ngờ trên mũi bỗng dưng thấy độngnhẹ, mắt kính đã bị Bì Bì tháo ra, ngay sau đó, có tiếng nắp thùng rácbật lên.
“Kính của tôi đâu?” Mặt anh càng ngày càng đen.
“Anh vứt đồ của tôi, tôi cũng vứt đồ củaanh.” Bì Bì phủi phủi bụi bặm trên tay, khoanh tay, khiêu khích: “Huề.Vả lại, anh không mang kính thậm chí còn anh tuấn hơn, thật đấy.”
“………..”
Thật ra, mục đích chính của Bì Bì là muốn xem Hạ Lan Tĩnh Đình không đeo kính sẽ có dáng vẻ như thế nào. Có thểnói, là muốn nhìn thử xem ánh mắt anh vào ban ngày trông thế nào. Sẽ vẫn luôn nhắm lại? Hay sẽ nửa nhắm nửa mở, để lộ phần lớn là tròng trắng.
Nhưng sau đó, cô có chút thất vọng cho những suy luận của mình.
Bởi ánh mắt Hạ Lan và người bình thườngkhông có sự khác biệt nào quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-ky-la-van-kiep-yeu-em/2822/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.