Lạnh quá.
Mùa đông vừa mới bắt đầu, nhưng Quan BìBì cảm thấy rằng, hôm nay chắc chắn sẽ là ngày lạnh nhất trong năm. Theo như những người lớn tuổi nói, trận tuyết lớn đêm qua là năm mươi nămmới gặp một lần. Bởi vì, phần lớn mùa đông ởthành phố C không có tuyết. Nếu như có, cũng chẳng kéo dài được bao lâu, có chăng chỉ rơi xuống một lớp mỏng, sang ngày hôm sau sẽ tan mất. Tuynhiên, nhiều bậc cha mẹ vẫn xin cơ quan nghỉ phép, dự định đưa bọn trẻđi đắp người tuyết, chơi ném tuyết. Kết quả là, phần lớn trong số đóphải thất vọng, bởi đã mất công hăng hái vô ích. Sáng hôm nay, khắp nơiphủ một lớp tuyết dày đến nửa thước, lấp lánh ánh lam, giẫm chân lên một vũng sẽ nghe thấy tiếng xạo xạt, như thể, đang dẫm lên một mảng bọtbiển vậy. So với miền Bắc, thế này chẳng được xem là lạnh nhưng vẫnkhiến người dân thành C trở tay không kịp, lo đi mở tủ, tìm khăn choàngcổ, tìm găng tay, tìm mũ ấm. Quan Bì Bì cũng tìm ra vài thứ, song lúc đi ra ngoài vẫn quên mang găng tay. Từ nhà cô đi bộ đến ga tàu điện ngầmchỉ cần mười phút, nhưng cô mới đi được hơn năm phút, cả người đã đônglạnh hết rồi. Lại còn phải xếp hàng trước một quán ăn sáng, chỉ vì muốnbưng trong tay một chén cháo nóng và một ly sữa đậu nành, sau đó, uốngmột ngụm lớn, làm ấm bụng mới đủ sức mà đi tiếp.
Tuần này là một tuần bận rộn. Bầu trờitrong xanh không một gợn mây, ánh nắng mặt trời sáng rực, hơi chói mắt.Tuyết đọng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-ky-la-van-kiep-yeu-em/2813/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.