Bì bì nhìn vào gương mặt anh với một vẻ mặt quái lạ: “Anh … anh có cha sao?”
“Anh không phải Tôn Ngộ Không, không phải từ trong đá chui ra.”
Trong lòng Bì Bì nổi lên hằng hà những nghi vấn, tuy nhiên, con bạchđiểu trước mặt bỗng nhẹ nhàng động đậy rồi bay lên, sau đó bộ âu phụccũng nhẹ bay lên theo, giống như biến thành một lá cờ phướn phấp phới.Lá cờ nọ càng ngày càng biến lớn ra, bay đến phủ lên đầu cô khiến cô cócảm giác bị ngạt thở, trong lúc cấp bách muốn đưa tay về phía Tu Nhàncầu cứu, nhưng cả người cô mất hết sức lực, ngay cả việc đơn giản nhưnhấc một ngón tay cũng không làm được. Ngay tại khoảnh khắc này, cô rơivào hôn mê.
Đó là kiểu hôn mê nửa mơ nửa tỉnh, dù trước mặt là khoảng không tốiđen như mực, nhưng đầu óc vẫn thấy rất minh mẫn. Cô nghe thấy bốn phíavăng vẳng những giọng nói mơ hồ, tiếng nói ấy vang vọng khắp trong tai,như thể những tiếng ồn ào lúc bước vào rạp chiếu bóng. Có người đỡ côngồi dậy, giúp cô cởi quần áo, sau đó bôi một chất lỏng lạnh lẽo nào đólên ngực cô. Có kim tiêm vào tay cô, không biết sao lại rất đau, mũi kim như xuyên thấu qua cả cánh tay cô luôn vậy. Sau đó, có một dòng chấtlỏng giá buốt tiến vào trong cơ thể cô, khiến cô lạnh đến thấu tim nhậpphổi.
Cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi Bì Bì tỉnh lại, cô nhận ra mình đang nằm trong một phòng bệnhkhác, tường ở đây được sơn trắng như tuyết, màu ra giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-ky-la-van-kiep-yeu-em/2227387/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.