"Thế nào?" Cô xoay vài vòng.
"....." Há mồn trợn mắt. Rồi dụi dụi mắt, một lúc lại há mồm. Đây là sự thật, họ không mơ.
"Xấu lắm à?" Cô quay sang nhìn gương. "Công nhận xấu thật." Cô định quay lại phòng thay đồ.
"Đứng im, đứng im. Cho tao nhìn thêm cái nữa." Băng với Trung bắt đầu xoay cô như chong chóng.
"Ôi trời ơi, mày từ nay vứt hết mấy bộ đồ đàn ông đó đi. Mặc vào nhìn mày cực xinh, à không, cực giống cô Phương Anh đó." Ai mà biết chứ cô lại mặc váy đẹp như vậy? Đương nhiên nói đẹp sẽ không thuyết phục được cô đâu.
"Ý là vậy được rồi?"
"Quá được luôn." Băng với Trung dơ ngón cái lên.
"Vậy được rồi, tao đi đây." Cô nhìn lại vào gương một lần nữa. Con người trong gương, mặc một chiếc váy liền có chun ôm eo màu xanh rêu, phía dưới hơi xoè, cổ chữ V, có tay, đi một đôi giày cao gót màu trắng. Chiếc balo đen ngòm được thay bằng chiếc túi xách màu xanh lá cây đậm điệu đà. Mái tóc luôn buộc lên được thả xuống sau lưng. Ừ, giống cô Phương Anh đó thật. Nhưng đi giày cao gót, cô không quen.
Đến công ty YL. Bây giờ là 6h tối.
"Bây giờ mới vác mặt đi làm sao?" Giám đốc không biết từ đâu đi tới. Bây giờ nhìn cô giống bình thường hơn rồi.
"À... Tôi ở nhà hoàn thành bản phác thảo mà, quên luôn thời gian. Xin lỗi giám đốc."
"Lát ở lại trực ca đêm." Đây không phải là cái cô Phương Anh đó. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh/3186863/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.