Ngày hôm sau.
Cô vẫn đi xuyên qua những lời nói cùng những ánh mắt chán ghét, khinh bỉ của mọi người dành cho mình. Dừng lại trước mặt phu nhân.
Mọi người đều trông chờ xem có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn rút điện thoại ra sẵn sàng quay phim. Nhưng tiếc là cô với phu nhân ở trong phòng được ngăn cách bởi cửa kính nên chẳng nghe được.
Phu nhân im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô chờ đợi kết quả.
Cô đưa chiếc điện thoại của mình ra. Bà bình tĩnh cầm điện thoại lên nhìn. Tấm ảnh mà bà đã đưa cho cô hôm qua. Tấm đó được khoanh rõ chiếc nốt ruổi son trên bắp đùi. Rồi tiếp đó là chứng minh nhân dân: Đỗ Thị Phương Anh. Đặc điểm nhận dạng: nốt ruồi son sau đùi cách đầu gối 8cm.
Bà không hiểu sao người làm giấy lại để đặc điểm nhận dạng ở dưới đùi chứ không phải trên mặt.
"Tại trên mặt và trên người cô ta không có một vết sẹo hay nốt ruồi nào, chỉ có ở dưới chân. Có lẽ là... đi phẫu thuật thẩm mĩ từ bé." Nghĩ rồi lại nói tiếp. "Bố mẹ cô ta mở một thẩm mĩ viện."
Lúc này bà mới à lên vài tiếng xem như đã hiểu. "Cô chắc chứ?"
"100% thưa bà. Bà cũng thấy cô ta rất giống tôi mà."
Đúng là giống thật.
"Được rồi. Tôi tin cô lần này. Đừng để tôi phát hiện cô nói dối."
"Cảm ơn, tạm biệt."
Cô đi ra trong ánh mắt kì lạ của mọi người. Thế này là... bình tĩnh quá rồi.
Đang lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh/3186858/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.