Sáng sớm cậu tỉnh dậy, thấy mình nằm trong vòng tay một người đàn ông xa la. Một cảm giác ấm áp vô cùng khiến cậu lưu luyến mãi. Lâu lắm rồi, phải trên 1o năm cậu chưa có một giấc ngủ ngon. Công việc của cậu, hoàn cảnh của cậu khiến cậu luôn đề phòng tất cả. Khi ngủ cũng không dám ngủ say, tâm chưa bao giờ thả lỏng. Giờ đây trong vòng tay của người này cậu lại có thể ngủ bình an như vậy, không bất an như vậy,chính cậu cũng không rõ ràng.
Cậu ngơ ngác hỏi: “Tôi đang ở đâu vậy?”
Anh vừa đỡ cậu ngồi dậy vừa nói: “Ở khách sạn trong phòng của tôi.”
Cậu nhìn anh, đôi mắt mở to có vẻ ngạc nhiên: “Anh đã cứu tôi, vì sao?”
Anh khẽ cười: “Không vì sao cả. Ở Seoul này gặp lại nhau không phải là duyên nợ sau. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ ở đây dưỡng thương đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu.”
Cậu ngập ngừng hỏi: “Anh vẫn sẽ ôm tôi ngủ chứ?”
Anh thoáng ngỡ ngàng, nhưng vần cười nói: “Nếu cậu không phản đối. Tôi cũng không có ý kiến. Dù sao cũng không phải ngủ sopha.”
Thật ra cậu không có ý gì, bởi trong vòng tay anh cậu thật sự ngủ thẳng giấc, cậu trân quý cảm giác này vô cùng.
Anh cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý nhanh như vậy. Công việc anh rất nhiều đâu thể ở Seoul lâu như vậy. Nhưng cảm giác ở bên cậu khiến anh không thể từ bỏ, đành gọi điện cho quản lý Trần: “Tôi muốn ở Seoul một thời gian nữa, chị sắp xếp cho tôi nhé”
Nói xong tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh-lee/73937/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.