Do tình trạng của cô không nặng nên chỉ ở một ngày là được xuất viện, hai ba ngày sao đó anh không đi công tác nữa mà làm việc ở trong nước cùng với đó là đem cô kè kè theo bên mình.
Trái táo hôm nào đó nó cũng đã có dấu hiệu sắp hư vì thế mà cô quyết định ăn nó luôn. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh thì lòng lại vang lên cô nói cô sắp phải rời khỏi đây.
Hai ba ngày sau cảm thấy cô không còn trở ngại gì nữa thì anh mới cho cô đi học. Vừa vào đến lớp thì cô vẫn như thường lệ, quăng cái cặp của mình vào góc rồi cùng Hữu Kỳ ra ngoài nói chuyện.
Hai người chọn một cái băng đã trong sân viên trường rồi ngồi xuống:
“Hữu Kỳ này, hình như hôm đi tìm tôi anh gọi tôi là Nghiêng Nghiêng có phải không”
“Ai đời lại đi nhớ mấy chuyện đó chứ”
“Hình như đó là lần đầu anh gọi tôi như thế thì phải”
“Sao hôm nay cô nói chuyện lạ vậy” Cảm thấy anh không muốn bàn về chủ đề này nữa nên cô lãng sang chuyện khác.
“Anh ở trong cơ thể này được bao lâu rồi”. Truyện Nữ Phụ
“Gần được một năm”
“Từ khi nhập vào thân thể này anh có triệu chứng hay gặp chuyện gì bất thường không”
“Không”
“Mà này, nếu có một ngày tôi rời đi thì sao nhỉ”
“Đây đâu phải là tác phong nói chuyện hằng ngày của cô”
“Có những chuyện chúng ta cần phải dự tính chứ, hay là như thế này đi, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh-chanhh-chuaa/3547736/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.