Ngồi trên xe cô không ngừng suy nghĩ về tương lai, hiện tại cô chỉ mới 5 tuổi thì khi nào mới trả thù được đây.
Hay là áp dụng câu quân thủ trả thù mười năm chưa muộn, mười năm nữa cô cũng chỉ có mười lăm tuổi thì làm sao mà trả thù được đây.
Nghĩ đến đó cô lại thở dài rồi quay qua nhìn nắm lấy ống tay áo của anh mà giật giật:
"Chú già đưa con đi đâu vậy"
"Là cậu trẻ chứ không phải là chú già"
"Vậy sau này con không gọi là chú già nữa mà gọi là ông cậu nhé"
"Ta là cậu trẻ, là cậu của con chứ không phải ông cậu."
"Dạ vậy sao sau này con gọi chú là ông cậu"
Tài xế phía trên nghe cô nói chuyện mà không nhịn được cười. Cho đến khi bị anh lườm một cái thì phải cố gắng nín cười.
Nghiêng Dương thấy gương mặt của anh bị mình chọc cho đen lại rồi nhìn sang gương mặt vì cố nhịn cười mà đỏ lừ của anh tài xế mà khoái chí.
Không hiểu sao khi nhìn gương mặt đắc chí của đứa cháu mình thì anh muốn quăng nó xuống đường quá đi mất.
Một lát sau hai người về đến nhà, căn nhà của ông cậu này nó không đến nổi biệt thự. Đây đúng là một nơi ở lí tưởng.
Căn nhà này rộng vừa phải và có đầy đủ tiện nghi, phía trước có một cái sân rộng, hai bên thì trồng vài cái cây ăn quả còn phía sau vườn là một cái hồ bơi.
Vừa về đến nơi là cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh-chanhh-chuaa/3547708/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.