Lúc cảm thấy chân mình bị Trần Kình nâng lên cô đã phát hiện có gì đó bất thường, quay đầu lại nhìn, quả thật hắn muốn hút máu độc cho mình, cô hét thất thanh: “Anh điên à?”
Trần Kình như không nghe thấy, hút một hơi rồi nhổ ra, lại hút tiếp, Lâm Uyển nói gì cũng vô ích. Cô liều mạng giãy giụa, hắn giữ chặt chân cô quát: “Còn cử động độc tố sẽ khuếch tán, muốn chết phải không?”
Lâm Uyển bị hắn mắng lập tức thôi làm loạn, để mặc hắn cúi đầu hút hết lần này đến lần khác. Chỗ bị thương vốn chẳng có cảm giác, bây giờ hình như lại có một luồng run rẩy chạy qua dây thần kinh truyền đến đại não, cảm giác ẩm ướt tê tê khiến cô như muốn nhảy lên vì không thể thích ứng. Cô vội quay đầu không nhìn cảnh này, cũng ép mình không được nghĩ nhiều, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo, nắm mạnh đến mức móng tay như sắp cào rách lớp vải.
Trần Kình hút liên tiếp mười mấy lần, đến khi máu hắn nhỏ ra từ màu đỏ thẫm ban đầu biến thành đỏ tươi mới chịu dừng. Lâm Uyển nghe thấy tiếng “xong rồi” của Trần Kình liền quay đầu lại, thấy hắn lấy một miếng băng cá nhân từ trong túi xé ra rồi nhẹ nhàng dán vào vết thương của cô. Cô khó hiểu sao hắn lại mang theo người thứ này.
Trần Kình cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, vừa giúp cô kéo ống quần vừa giải thích: “Tránh dính bụi nhiễm trùng.”
Lúc hắn ngẩng đầu, ánh mắt Lâm Uyển bị thu hút bởi một vệt máu trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-chi-mang/65047/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.