Lúc Trần Kình trở về căn hộ thấy bên trong tối om, bật đèn cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi, phải mau chóng tắm rửa gột sạch mùi thuốc và rượu trên người. Hắn cởi áo khoác, tiện tay vứt trên sofa, đi đến cửa phòng ngủ bỗng dừng lại, chắc cứ nên vào phòng tắm bên ngoài thôi, tránh ồn ào làm Lâm Uyển tỉnh giấc. Hắn quay người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ truyền ra từ phía trong, tim hắn thắt lại đẩy cửa tiến vào bật đèn.
Chỉ thấy Lâm Uyển sắc mặt tái xanh, đám tóc rối trước trán thấm đẫm mồ hôi, hệt như con tôm nhỏ đang cong mình hai tay ôm lấy bụng. Hắn chạy đến ngồi xổm cạnh giường, vội hỏi: “Uyển Uyển, em sao rồi?”
Lâm Uyển nhắm hờ đôi mắt, khó chịu rên rỉ: “Đau…”
Trần Kình thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng cô nuốt thuốc ngủ rồi chứ. Nhưng vừa thấy vị trí mà tay cô ôm lấy trong lòng hắn liền hoảng sợ, chẳng lẽ viêm ruột thừa cấp tính? Ngày trước Trần Tây cũng từng bị thế này, hắn nửa đêm phải lái xe đưa em gái vào viện. Vừa nghĩ vậy, hắn vội vàng đứng dậy, khom lưng bế cô, nói: “Đi, mau đến bệnh viện.”
Lâm Uyển tuy đau đến chết đi sống lại nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nghe vậy liền sững người, vội đẩy hắn, nói: “Không đi.”
“Không được, việc này nghe lời tôi, phải đi.”
“Không đi.” Phiền chết mất, tên này sao lại thích chạy đến bệnh viện thế, bệnh viện là sân sau nhà hắn à?
“Nghe lời, không tới bệnh viện làm sao phẫu thuật được?” Trần Kình khéo léo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-chi-mang/65040/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.