Trần Kình buồn bực vô cùng, sống ở đời ba mươi năm mới có một lần hắn nén giận như vậy. Lúc chiều đã bị ông già đánh cho một trận thừa sống thiếu chết tàn phế nửa người, buổi tối lại điên rồ bỏ mặc lòng tự trọng chạy đi thăm hỏi người nào đó không ưa hắn, vô tình ý đồ xấu xa trỗi dậy, suýt chút nữa thì trở thành tội phạm. Chẳng những chưa được thỏa mãn, lại còn khiến mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, dù cho là như vậy, ức chế nhất vẫn là vết thương bị Lâm Uyển cào cấu loạn xạ lại còn dính mưa nên đã sưng lên.
Vậy cũng được, chẳng qua chỉ là trở về cái ổ của mình lén lút trị thương. Bản thân không phải còn có thể tự cười nhạo mình đến chết hay sao? Nhưng mà ông già hắn về rồi, truyền thống của nhà họ Trần là những ngày này, đặc biệt mấy ngày đầu nhất định phải ở nhà. Ngay cả Trần Túy ngày trước vui chơi ca hát hằng đêm cũng không phải ngoại lệ, huống hồ là hắn vừa được ông già tha thiết dạy dỗ. Nếu hắn còn ở ngoài, nhất định sẽ bị cho là vùng vằng quăng ném, sau đó sẽ đến màn “tái dạy dỗ”. Vậy thì hắn tàn phế thật rồi.
Lúc này, Trần Kình để lộ nửa người nằm bò trên giường, chịu đựng bà mẹ hành hạ hai phương diện thể xác và tinh thần. Bà bôi thuốc sau lưng hắn lúc mạnh lúc nhẹ, đau đến mức hắn phải nhếch miệng cắn răng, miệng bà thì lảm nhảm làm hắn chỉ muốn nhét chặt hai cục bông vào tai.
“Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-chi-mang/65032/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.