Khi Vĩ Văn ngồi vào lớp, cậu ngay lập tức hóa thân thành một học sinh siêng năng, hoàn thành bài tập mà cô đã giao. Dường như không ai có thể ngờ rằng chỉ ngày hôm trước cậu lại lười biếng và thiếu động lực. Thân hình lười biếng nằm dài ra sofa, tay bóc bánh, mắt nhìn tivi.
Tuyên Quân, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nắm chặt túi bánh ngọt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Khi đến bàn lớp trưởng, anh cẩn thận đặt chiếc túi lên bàn và nói: “Của cậu”
Lam Chi không khỏi cảm thấy tim mình lỡ nhịp khi nghe giọng Tuyên Quân. Đôi mắt cô sáng lên và nhìn lên, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Lam Chi ngay lập tức. “Ồ, cảm ơn Quân, Chi gửi lại cho cậu bao nhiêu tiền vậy?” Trong lòng cô tràn ngập một niềm vui khó tả. Nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, nói chuyện, dù cuộc trò chuyện không mấy quan trọng, nhưng lại khiến cô tràn ngập niềm hạnh phúc mới mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Tuyên Quân đứng đó, vẻ mặt không chút cảm xúc. Ánh mắt anh dán chặt vào Lam Chi với ánh mắt trống rỗng như muốn xuyên thấu tâm hồn cô. Trong phòng im lặng đến chói tai, như thể Lam Chi đang chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Và rồi, không chút do dự, anh nói: “Không cần, sau này đừng nhờ tôi nữa là đươc, tôi thấy phiền”, Tuyên Quân không chờ đợi câu trả lời, cũng không tỏ ra quan tâm đến bất kỳ câu trả lời nào. Anh chỉ đơn giản quay lưng lại và bước đi, quay trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-dinh-menh/3548712/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.