Ngồi cùng nhau bên bàn ăn gia đình, Minh Lâm cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nhìn hai người lớn tuổi trước mặt, anh muốn nhanh chóng ăn xong rồi kiếm cớ rời đi. Hàng ngày, hai anh em hiếm khi có cơ hội ngồi ăn cùng bố mẹ.
Thực tế, kể từ khi bọn họ được sinh ra, bố và mẹ đã không thường xuyên ở nhà cùng họ. Mỗi người có công việc riêng của mình, còn khi chạm mặt nhau ở nhà liền cãi nhau những chuyện vô cớ.
Hiếm khi họ có cơ hội tổ chức sinh nhật cùng nhau nên hai người quyết định trở về dùng một bữa ăn đơn giản tại nhà với hy vọng xoa dịu nỗi buồn cứ lởn vởn trong lòng.
Nhìn bọn họ không giống chỉ ăn một bữa ăn thông thường mà giống như thưởng thức một món tráng miệng trong giờ làm việc hơn.
Người thì liên tục có số máy điện, trong khi người còn lại mang máy tính đến bàn, gõ phím và ăn cùng một lúc. Minh Lâm và Minh Đức đã quá quen thuộc với chuyện này nên không còn khó chịu như hồi còn nhỏ.
Minh Lâm hoàn toàn không quan tâm đến hai người xung quanh, trong đầu anh vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ suốt ngày về Tuấn Kiệt. Đột nhiên Minh Lâm liếc nhìn Minh Đức, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị.
Dường như tiềm thức của Minh Lâm đang phóng chiếu cảm xúc ghen tị của anh lên Minh Đức, dù hai người không hề liên quan đến nhau.
Dù sao đi nữa, rõ ràng tâm trí Minh Lâm đã bị những suy nghĩ về Tuấn Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-dinh-menh/3548709/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.