Cứ như vậy, hàng ngày, Vĩ Văn cũng luôn đến sân bóng để tập luyện cùng mọi người. Cậu luôn giữ lời hứa với Chi Bảo, không bao giờ nghỉ thiếu một ngày, không bao giờ đến trễ, luôn luôn đến trước 15 phút để chờ đợi mọi người.
Sau những buổi tập đầy mệt mỏi, tối về cậu được nạp năng lượng bằng những món ngon do Tuyên Quân đích thân chuẩn bị. Tuyên Quân biết rõ Vĩ Văn đã dành rất nhiều công sức vào việc tập luyện hàng ngày, anh không muốn người mình yêu suy nhược vì điều đó.
Mỗi khi tan học, Tuyên Quân không chờ đợi giáo viên cho phép nghỉ, chỉ cần nghe chuông báo tan trường, anh bỏ hết những việc học sang một bên. Bản thân mình nhanh chóng tới siêu thị gần đó mua toàn những món bổ khỏe nhất về nấu cho cậu.
Thấy Vĩ Văn vui vẻ khi ăn hết những món do mình nấu, Tuyên Quân cũng hạnh phúc, đứng ngay bên cạnh mà không làm gì. Dù anh không ăn, nhưng chỉ cần thấy cậu nạp đủ năng lượng như vậy, anh cũng rất hài lòng và no bụng.
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, Vĩ Văn cảm thấy mình như một người hoàn toàn khác. Trong khi bình thường cậu thường xuyên năng động và hăng hái, hôm nay cậu trở nên uể oải và mệt mỏi như một cái xác chết.
Đêm qua, cậu tưởng rằng bản thân mình chỉ cần ăn no, tắm sạch sẽ là có thể ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng hôm sau. Nhưng khi nhìn qua bàn học của mình, nhìn qua thời khóa biểu dán trên kệ bàn. Cậu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-dinh-menh/3548703/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.