Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua một cách tự nhiên. Đến đêm, Bạch Nam Sơn ngồi trên tấm bồ đoàn trước phòng thiền, cầm theo chiếc quạt hương bồ rách nhặt được ở xó xỉnh nào đấy, cổ tay trắng bệch khẽ phe phẩy tạo gió.
Ọc ọc, ọc ọc. Bụng cô reo lên.
May mà ông nội nhiều kinh nghiệm sống, trước khi đi đã tính đến chuyện này nên đã chuẩn bị đủ loại đồ ăn vặt bằng thịt cho cô. Cô móc túi đồ ăn vặt ra, xé túi, mùi thơm lan tỏa.
Mọi thứ nơi đây đều rất ban sơ, nhà cửa cũng được xây từ gỗ, đá tự nhiên, thế nên đương nhiên là không có thùng rác. Bạch Nam Sơn gặm thịt xong thì vung tay ném mẩu xương vào bụi cỏ.Bụi cỏ sum suê gần đó bỗng lay động.
Liếc thấy có động tĩnh, Bạch Nam Sơn dụi mắt, tất cả lại yên tĩnh như ban đầu.
Cô vung tay, ném thêm một mẩu xương khác về phía đó, bụi cỏ lại rung rung.
Bạch Nam Sơn nhíu mày quan sát, bốn bề vắng lặng, ánh trăng mờ mịt in bóng cỏ cây mọc ngổn ngang lên mặt đất.
Sống lưng chợt lạnh toát, cô có suy nghĩ không lành – chẳng lẽ ngôi chùa này có ma quỷ lộng hoành ư? Cô bình tĩnh lại, gạt suy nghĩ này đi. Cửa Phật là là chốn thanh tịnh, sao lại có ma quỷ được? Nếu có ma thì cũng chỉ có ở ngọn núi hoang bên cạnh thôi.
Song, cô thực sự không nén nổi tò mò. Nếu không có gì hết thì đám cỏ có thể tự phát ra tiếng động lớn đến thế ư?
Cô bước chầm chậm đến gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-chon-thon-que/420846/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.