Tính ra thì nó lên cái đất thủ đô này cũng gần 1 tuần rồi, chưa làm cái j ra hồn cả mà chỉ toàn đánh nhau.
Tiền cũng gần hết rồi,cứ thế này thì tương lai nó sẽ chết mất, chết ở nơi xa xứ,chết như 1 thằng đầu đường xó chợ thì nó ko cam tâm.Biết làm j bây jờ?
-"ăn trộm" ak?...ko đc, từ bé nó chưa lấy trộm của ai 1 cái j cả, theo nó thì ăn trộm là hèn hạ, nếu như bị ng ta phát hiện thì có khi bị đánh chết lúc nào cũg ko hay.
-"ăn xin" chăng?...ko thể nào,chả nhẽ nó quyết định lên HN thay đổi tươg lai để làm thằng ăn mày? Nó ko có ý khinh thườg ăn mày bởi vì ăn mày là bước cùg khi ta ko thể làm j cả nhưg nó có sức khỏe nó có thể lao động...
Những dòng suy nghĩ cứ đeo đuổi trog đầu nó. Chiều trên bãi cỏ thật đẹp, trc đây nó ăn chơi đú đởn nào biết buổi chiều lại đẹp như thế này. Trên cao là nhữg cánh diều mag bao ước mơ của tuổi thơ, xa xa ở bờ bên kia là đàn trâu bò gặm cỏ, đâu đó là tiếng sáo vi vu,nhữg cơn jó từ sôg thổi vào...thật êm đềm biết bao.
"ục ục"
Cho dù cảnh đẹp biết mấy cũng ko thể chống lại đc cái đói đang hoành hành trog bụng nó đc. Đi mua 1 ổ bánh mì ăn vậy.
Trên đường đi, nó vừa ăn vừa ngắm cảnh 2 bên đường bỗng đâu đó có khóc thút thít của trẻ con. Nó tiến lại gần nơi phát ra tiếng khóc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-thang-nhoc-15/2400031/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.