*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Chinh sang chào hỏi mấy người đạo diễn Trần một tiếng rồi quay về phòng cất đồ. Một lát nữa mới đến giờ cơm, cả hai quyết định ra ngoài đi dạo, vừa hay cạnh nhà nghỉ có một công viên nhỏ.
Công viên này trồng rất nhiều cây dù cành lá không được tươi tốt lắm, đang giữa mùa đông nên cũng ít người lui tới, không gian vắng vẻ yên tĩnh.
Cố Chinh và Hạ Lam vừa dạo bước vòng quanh công viên vừa trò chuyện với nhau. Hạ Lam vui muốn chết, cậu lắc đầu vẫy đuôi, liên tục hỏi: “Anh đến thăm em à? Có nhớ em không?”
“Không thì sao?” Cố Chinh cười đáp, anh chợt bảo, “Ừm, em nhìn thử xem đằng trước có ai không?’
Hạ Lam nghển cổ ngó nghiêng bốn phía, Cố Chinh gọi cậu một tiếng, Hạ Lam quay đầu lại: “Không có. Chi vậy anh?”
Trời chiều đã dần tối, Cố Chinh đứng giữa ánh đèn đường mờ ảo, anh đốt một chiếc pháo hoa cầm tay (1),tàn lửa đua nhau rơi xuống, chiếu sáng nụ cười bình thản của người nọ. Cố Chinh quơ pháo hoa lên cao như đang vẽ hình gì đó, Hạ Lam chăm chú quan sát, hình thứ nhất hẳn là trái tim, hình thứ hai thì phức tạp hơn, tựa như một bông hoa.
Hạ Lam chợt ngẩn ra. Là hoa hồng.
Loài hoa mang ý nghĩa đặc biệt của riêng họ.
Pháo hoa cháy hết, Cố Chinh tiện tay ném nó vào sọt rác, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/3210219/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.