Hôm nay, cuối cùng hai người cũng diễn tới cảnh Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh lại chia tay.
Cố Chinh cúi đầu, để lộ sự đau khổ và chết lặng: “Phi Nhiên, chúng ta chấm dứt đi.”
Hạ Lam nhìn chằm chằm Cố Chinh, đôi mắt lập tức đỏ ửng, tuy cậu đã cố gắng kiềm nén nhưng giọng nói vẫn run rẩy: “Cái gì?”
Cố Chinh thật sự không dám nhìn cậu: “Chúng ta đã có rất nhiều kỉ niệm khi ở bên nhau, trong sáng, tươi đẹp, vui vẻ…” Anh lau mặt, thanh âm nghẹn ngào, “Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của anh.”
“Nhưng em biết không? Tình cảm cuối cùng cũng sẽ phai mờ theo thời gian, cuộc sống của anh đang rất khó khăn, anh không xứng với em, em có thể tìm được một người tốt hơn. Đ… Đừng để chút tình yêu quý báu còn lại của chúng ta… tan thành cát bụi.”
Cố Chinh che mắt, khi anh lần thứ hai buông tay xuống, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh và lạnh lùng, thản nhiên nói, “Nhân lúc vẫn có thể, chấm dứt thôi.”
Nói rồi, anh xoay người bước đi.
Hạ Lam nhất thời sốt ruột.
Vô luận là Trình Phi Nhiên, hay là chính bản thân cậu.
Hạ Lam chạy theo, xoay người Cố Chinh qua, cậu siết chặt vai anh, hai mắt đỏ bừng, quát: “Anh vẫn có thể buông tay sao? Anh vẫn có thể buông tay được sao?!”
“Không thì thế nào?!” Cố Chinh cũng quát lại, sau đó, thân hình anh khẽ động, biểu cảm trên mặt bay biến, “Anh… đã quyết định rồi, chúng ta chấm dứt thôi.”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/3210190/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.