*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Chinh mất hai tin nhắn mới đọc hết bài, giữa chừng anh còn tùy tiện sờ soạng mình vài cái, hô hấp vì thế mà trở nên hơi gấp gáp, xen lẫn vài tiếng thở dốc.
Anh gửi xong, chờ mãi Hạ Lam vẫn chưa trả lời, Cố Chinh đọc sách một lát, nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị đi ngủ thì Hạ Lam lại gọi đến.
“Thầy Cố…” Giọng Hạ Lam căng thẳng.
Cố Chinh nhắm mắt lại, cong khóe miệng “Hửm?” một tiếng. Hơi thở Hạ Lam càng thêm dồn dập: “Giọng thầy nghe hay quá.”
“Ừ.”
“Đúng là không thể đọc trên xe được… Không thì, bác tài xúc động quá sẽ tông xe mất.”
Cố Chinh khẽ cười: “A, em xúc động lắm à?”
“Ừm.” Trong ống nghe vang lên tiếng sột soạt, Hạ Lam nói, “Em đi tắm cái nữa nha.”
“Hả?” Cố Chinh có chút kinh ngạc, nghĩ thầm: Hèn chi lâu thế.
“Em…” Anh dở khóc dở cười, chỉ có thể đáp, “Đi đi, tắm nhanh rồi ngủ sớm.”
“Dạ, chúc thầy Cố ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Anh cúp điện thoại trước đi.”
“Ừ.” Cố Chinh vừa định cúp điện thoại, Hạ Lam lại chọt thêm một câu: “Ngày mai anh đọc bài ‘Phân hóa học màu đen hóa thành bụi’ được không?” (tongue twister chữ h/p)
Cố Chinh phì cười: “Ầy, bài đó dài lắm.”
“Đọc đi mà.” Hạ Lam nài nỉ, “Em nghe, em muốn nghe.”
“Rồi rồi.” Cố Chinh nói vài câu với cậu rồi cúp máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/3210188/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.