Cố Chinh đang nhìn cậu chăm chú, anh tựa vào đầu giường, tư thế thả lỏng. Vừa nghe Hạ Lam nói vậy, người đàn ông liền khoanh tay, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Hạ Lam nhìn anh, bỗng nhiên cậu hơi hoảng hốt, cứ thấy có gì đó khang khác, sau mới nhớ ra hiện giờ Cố Chinh không mang kính.
Lúc thầy Cố đọc sách hoặc muốn mình trông chín chắn hơn, người nọ mới đeo đôi kính không gọng kia lên, bình thường anh không đeo, chắc không cận nặng. Nhưng dù gì đeo với không đeo vẫn khác nhau, đeo lên thì trông trưởng thành nghiêm khắc, không đeo thì mắt sắc đến nhìn thấu lòng người.
“Cái gì đấy?” Cố Chinh nhắm mắt lại, anh cười, “Diễn đến chết vì tôi? Cậu phải vì bản thân cậu chứ.”
“Không phải tôi rất quan tâm cậu hay gì đâu, mà cậu là người của tôi, diễn một nhân vật quan trọng trong vở kịch của tôi, tôi đương nhiên không thể để cậu bị những kẻ thấp kém đó bắt nạt.”
Trong lòng Hạ Lam vô cùng ấm áp, nỗi xúc động từng đợt ùa tới, còn cảm thấy Cố Chinh rất bảnh.
Nhìn thầy Cố của tụi tui đi, vừa nhã nhặn lại vừa khí phách!
“Cậu có về không?” Cố Chinh hỏi, “Hay ở lại chỗ tôi?”
Hạ Lam ngẩn người.
“Nhà tôi hãy còn nhiều phòng trống, bây giờ cũng trễ lắm rồi. Hơn nữa, không biết Lý Cẩm Tùng đã thật sự bỏ cuộc chưa hay vẫn còn ngoan cố.”
“Tôi…” Hạ Lam lùi về phía sau một bước, nhìn nhìn ra ngoài cửa.
“Qua phòng bên cạnh đi.” Cố Chinh đưa tay chỉ chỉ, anh đứng dậy, “Tôi tìm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/124189/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.