*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố Chinh chụp lấy gáy con chó, nhấc nó lên ngang tầm mắt mình, mặt đối mặt, nghiêm túc nói: “Vị này tên Hạ Lam, là khách đến chơi. Nếu mày dám sủa cậu ấy, nhào lên người cậu ấy hay cắn cậu ấy, tao sẽ nấu lẩu mày! Lấy lông mày may gối!” Từ người Cố Chinh tỏa ra cảm giác lạnh lẽo vô tình như giáo viên đang trấn áp học sinh, lưng Hạ Lam run lên vì rét, cậu nghĩ thầm: đúng là thầy Cố, khí thế không phân biệt giống loài, ngay cả chó mà cũng trị được. Chó bự trừng cặp mắt to sáng quắc hung hãn, nó nhìn Cố Chinh, quả nhiên không sủa nữa. Ngay lúc Hạ Lam tưởng nó đã khuất phục, sẽ co người lại, thậm chí nhỏ hai giọt nước mắt thì dè đâu chó bự vẫn kiên quyết giữ vững tôn nghiêm và tinh thần của một con chó. Tiếng gào thét long trời lở đất phát ra, chó bự sủa ầm lên với Cố Chinh, nó nhe răng, lại còn vỗ móng vuốt vào áo vest sạch sẽ của anh. Cố Chinh buông nó ra, con chó rớt xuống đất, lại tru tréo ầm ĩ, uy phong lẫm liệt như muốn nói: Con sen mà dám túm lông boss, tính làm phản hả?! Hạ Lam: “…” Hạ Lam: “… Dữ… dữ quá đi, cả thầy cũng không trị được.” Cố Chinh bị chó nhà mình sủa trước mặt Hạ Lam, anh hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Nó dữ lắm, là giống chó bull, của người ta tặng đấy. Đáng ra nó không to như thế nhưng tôi lỡ cho ăn nhiều quá, ba mẹ nó cộng lại cũng chả béo bằng nó. Chỉ số thông minh của loài chó này xếp nhất nhì từ dưới đếm lên, chỉ nhớ tên mình, ngoài ăn uống đi chơi tiểu tiện ra thì chẳng biết cái gì cả.” Cố Chinh lại bắt đầu đá đá con chó, chân duỗi dài như gậy chơi hockey, đẩy nó vào bên trong: “Đi vào! Kevin, nghe lời! Không vào tao đánh mày đó!” Sau đó lại nói với Hạ Lam, “Đừng sợ, cậu không làm gì thì nó cũng không cắn đâu, cùng lắm chỉ nhào lên người cậu mấy cái để tỏ lòng hoan nghênh, ừm… nó hơi nhiệt tình quá thôi.” “À…” Hạ Lam đáp, nhìn Cố Chinh vốn mặc tây trang sang trọng không vương hạt bụi, dần dần biến thành tây trang sang trọng đính lông chó, không khỏi nói, “Hèn chi bữa nào thầy cũng bận một bộ đồ khác nhau từ trong ra ngoài, trong vòng một tháng không mặc lại.” Ra là phải đem giặt hàng ngày. “Nếu không thế thì đồ tôi biến thành áo lông hết.” Cố Chinh nói đoạn, anh quay đầu lại nhìn cậu, “Sao cậu suốt ngày cứ ngó nghiêng quần áo của tôi vậy, làm ơn học hành đàng hoàng dùm.” Hạ Lam: “…” Cậu thật muốn tự vả mình một cái, ai bảo mày nhanh mồm. Cố Chinh rốt cục lùa được con chó vào nhà, Hạ Lam cũng bước vào, thuận tay đóng cửa lại, sau đó chạm mắt với một con mèo đen tao nhã. Khí chất của chú mèo này giống hệt Cố Chinh, mắt màu vàng và xanh lá cây, đồng tử thẳng đứng vô cùng sắc bén. Trừ bốn chân có màu trắng như đang đeo bao tay của trẻ con ra thì cả người nó đều đen bóng, cảm giác chỉ cần ngậm một cái tẩu, đội thêm cái mũ là nó có thể cos thám tử Sherlock Meo. (1) “Đây là Tiểu Bạch ạ?” Hạ Lam nhìn chú mèo, không hiểu sao cảm thấy mình đang bị nó áp chế, “Lông nó màu đen mà?” “Nhìn kỹ đi.” Cố Chinh đạp con chó ra, ngăn không cho Kevin nhào lên người Hạ Lam, vừa cởi áo khoác vừa giải thích, “Móng vuốt màu trắng như đang đeo bao tay nhỏ, vừa trắng vừa nhỏ nên đặt là Tiểu Bạch. Hiểu chưa?” “A…” Hạ Lam lên tiếng, không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười, thế nên cậu cười thật, cười đến mức không dừng được. Kevin: “Gâu gâu gâu gâu!” Cố Chinh: “Ngồi yên!” Kevin: “Gâu gâu gâu!” Lại sủa với Tiểu Bạch, “Gâu gâu gâu!” Tiểu Bạch: “…” Tiểu Bạch “meo” một tiếng, sau đó tao nhã nhảy lên đầu tủ, cuộn tròn người lại như một chiếc mũ lông thú màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc sảo của họ nhà mèo, nó nhìn chằm chằm Hạ Lam, còn đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Y như người. Cố Chinh không thay quần áo, vội vàng chuẩn bị bữa tối cho đám boss. Anh mở mấy lon thức ăn đóng hộp ra, mặc nguyên cây đồ tây dính đầy lông đứng dưới bếp, nhanh chóng đổ thức ăn ra tô, gọi: “Kevin, Tiểu Bạch!” Kevin chạy vòng vòng xunh quanh Hạ Lam, căn bản phớt lờ Cố Chinh, Hạ Lam không thể không co ro lại, y như bị giam vào kết giới của bạn chó. Tiểu Bạch thì đầy hứng thú nhìn Kevin hết sủa lại chạy xung quanh Hạ Lam, nó nghe thấy thanh âm của Cố Chinh, lỗ tai giật giật nhưng hoàn toàn không có ý định nhúc nhích. Cố Chinh đành phải gọi to: “Ăn cơm!” Khoảnh khắc Cố Chinh vừa nói chữ “ăn”, Kevin hùng tráng đã biến thành hỏa tiễn hùng tráng, lập tức buông tha Hạ Lam, “vèo” một tiếng lao xuống bếp, tông vào chân Cố Chinh rồi chôn mặt vào tô cơm kêu cái “bộp”. Con chó đớp lia đớp lịa, nhai ngấu nghiến, còn điên cuồng vẫy đuôi, lúc Cố Chinh về nhà nó cũng chả vui đến thế. Hạ Lam: “…” Thật uổng phí cái tên của nó, chỉ biết ăn. Cố Chinh có khí chất như vậy, dè đâu lại nuôi một con chó ngố quá chừng. Hạ Lam ở trong lòng cười “Há há há há há.” “Tiểu Bạch.” Cố Chinh lại gọi con mèo, sau đó nhìn về phía Hạ Lam, anh cười, vẫy tay với cậu, “Đừng tưởng cậu xị mặt thì tôi không biết cậu đang cười thầm nhé.” Thấy vậy, Hạ Lam không thèm giả đò nữa, cậu bật cười thành tiếng “Ha ha ha ha ha!” “Chậc…” Cố Chinh bất đắc dĩ, lại vẫy tay với Hạ Lam, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho boss ăn thì anh đã thấm mệt, bước chân có hơi lảo đảo, anh vịn lan can cầu thang leo lên tầng hai, “Tôi đi thay quần áo, cậu ở dưới này chờ tôi một lát, qua ngồi cạnh bàn ăn ấy, đừng ngồi sô pha, toàn lông là lông.” “Thầy Cố uống nhiều lắm ạ?” “Không.” Cố Chinh chạm chạp bước lên lầu, “Tôi uống một loại thôi thì được, còn pha với nhau thì…, ầy, mấy người đó thiệt tình…” Cố Chinh vào phòng rồi, còn mỗi Hạ Lam trong phòng khách, không biết phải làm gì cả. Lúc này, Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy từ trên nóc tủ xuống, bước chân uyển chuyển lay động, khi đi ngang qua Hạ Lam, nó nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó thủng thẳng tiến đến gần, dùng râu dụi dụi ống quần cậu. Rồi sau đó, dường như Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái nên dụi từ râu xuống đuôi, toàn thân chú mèo mềm mại như nước chảy vòng quanh chân Hạ Lam cọ qua cọ lại mấy cái. Cuối cùng, khi Tiểu Bạch xuống bếp, nó còn liếc mắt nhìn Hạ Lam, quả đúng là “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (2),thanh tao, bí ẩn và mê hoặc, lại còn ra vẻ lạt mềm buộc chặt không hề quay đầu lại, chân mèo mềm mại bước đi. Hạ Lam ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, nghĩ thầm: Thế mới là thú cưng của thầy Cố chứ! Nào ngờ cậu lại bị một con mèo quyến rũ! Kevin chóp chép ăn xong, nó ngồi phịch cạnh tô cơm, thở hổn hển như ông già, rất là thỏa mãn, thấy Tiểu Bạch tới cũng không chịu nhường chỗ. Tiểu Bạch đứng cách nó một mét, thấy con chó ngu ngốc kia cản đường mình, Tiểu Bạch liền duỗi móng vuốt cào vào chân trước con chó. Kevin bất mãn kêu ăng ẳng, kiên quyết không nhúc nhích, Tiểu Bạch y hệt như nữ hoàng mà tát nó một cái. “Gấu!” Kevin nhảy dựng lên, hình như muốn đánh nhau với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bình tĩnh nhìn Kevin, liếm liếm móng vuốt, nhẹ nhàng đi đến trước tô cơm của mình, từ tốn nhai nuốt. Hai mắt Kevin đỏ hoe, tủi thân quay về phía cầu thang sủa: “Gâu gâu gâu gâu!” Cố Chinh vẫn im lặng, Kevin không nghe chủ trả lời, lại quay sang Hạ Lam, nước mắt lưng tròng: “Gâu gâu gâu gâu!” Hạ Lam: “…” Trông mày to xác thế, hóa ra lại có một trái tim bé nhỏ yếu đuối. Kevin rưng rưng chạy tới, kêu “Gâu gâu gâu” với Hạ Lam, sau đó mắt nó càng đỏ, ngồi xuống đất, bắt đầu rên ư ử, thanh âm kia y chang cún con tội nghiệp, biểu cảm như thế đặt trên cái cơ thể vĩ đại của Kevin rất có cảm giác của gap moe. (3) Ta chỉ là một chú chó bé bỏng thôi, mi mau an ủi ta một chút đi đồ con người ngu xuẩn! Hạ Lam nhớ Cố Chinh dặn cậu không được đụng vào nó, nhưng thấy nó thế này, tựa hồ rất cần được an ủi, cậu bèn dè dặt vươn tay, canh nó vừa định tấn công là cậu sẽ lập tức co giò bỏ chạy. Kevin mắt to lấp lánh, tủi thân kêu ư ử… Hạ Lam đưa tay ra, Kevin lại rên rỉ, nó nằm xuống đất, sau đó xoay người dựng thẳng bốn chân, lộ ra cái bụng, đuôi lắc lắc, ánh mắt có chút chờ mong, đã thế còn nước mắt lưng tròng, không ngờ lại làm người ta nhớ tới một câu… Quyến rũ động lòng người… Da gà Hạ Lam rơi đầy đất, Cố Chinh nuôi con gì vậy nè, mà sao cậu lại nghĩ đến cái từ như thế chứ?! Hơn nữa chó mèo mà cũng cá tính cỡ này, có khi nào mai mốt tụi nó thành tinh luôn không! Cửa phòng Cố Chinh không đóng kín, lúc đó, tiếng ho khan nặng nề đột nhiên vang ra, hơn nữa còn ho liên tục không dừng, có vẻ rất nghiêm trọng. Hạ Lam vuốt Kevin mấy cái, nhanh chóng đứng dậy: “Thầy Cố?” Cố Chinh ngừng một lát, sau đó lại bắt đầu ho tiếp. Hạ Lam lập tức buông con chó ra, chạy lên lầu, đứng trước cửa phòng Cố Chinh hỏi: “Thầy sao thế?” Trong phòng hẳn là có buồng vệ sinh, Cố Chinh chắc đang nôn. Hạ Lam đi thẳng vào trong, thấy cửa phòng tắm mở, Cố Chinh không thay quần áo, xung quanh vẫn sạch sẽ, chắc do trong bụng không có gì nên khó chịu. Anh tựa vào bồn rửa, mặt mũi trắng bệch, dường như đang choáng váng. “Vừa nãy đi gấp quá.” Cố Chinh rửa mặt rồi nhẹ nhàng lau mấy cái, làn da lóng lánh nước, đôi môi ướt át, thần sắc có vẻ mỏi mệt, “Phiền cậu dìu tôi dậy với.” ———————————————— (1) Sherlock Meo:
(2) Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Trích từ bài thơ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, câu thơ này miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi, nghĩa là “nàng liếc mắt, nở nụ cười đã hiện ra trăm ngàn vẻ đẹp.” (3) Gap moe: Thuật ngữ chỉ những con người có bề ngoài cool ngầu nạnh nùng nhưng thực chất có một trái tim ấm áp và sở thích cutoe UvU. Ví dụ điển hình là mấy anh tổng tài mặt than nhưng thích đan len thích chó thích thỏ =)). Bonus: Chó nhà Cố Chinh, giống chó bull lông trắng đen
Mèo nhà Cố Chinh, em này hay được gọi là mèo mang vớ hay mèo đạp tuyết, hơi bị hiếm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]