*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Chinh chụp lấy gáy con chó, nhấc nó lên ngang tầm mắt mình, mặt đối mặt, nghiêm túc nói: “Vị này tên Hạ Lam, là khách đến chơi. Nếu mày dám sủa cậu ấy, nhào lên người cậu ấy hay cắn cậu ấy, tao sẽ nấu lẩu mày! Lấy lông mày may gối!”
Từ người Cố Chinh tỏa ra cảm giác lạnh lẽo vô tình như giáo viên đang trấn áp học sinh, lưng Hạ Lam run lên vì rét, cậu nghĩ thầm: đúng là thầy Cố, khí thế không phân biệt giống loài, ngay cả chó mà cũng trị được.
Chó bự trừng cặp mắt to sáng quắc hung hãn, nó nhìn Cố Chinh, quả nhiên không sủa nữa. Ngay lúc Hạ Lam tưởng nó đã khuất phục, sẽ co người lại, thậm chí nhỏ hai giọt nước mắt thì dè đâu chó bự vẫn kiên quyết giữ vững tôn nghiêm và tinh thần của một con chó. Tiếng gào thét long trời lở đất phát ra, chó bự sủa ầm lên với Cố Chinh, nó nhe răng, lại còn vỗ móng vuốt vào áo vest sạch sẽ của anh. Cố Chinh buông nó ra, con chó rớt xuống đất, lại tru tréo ầm ĩ, uy phong lẫm liệt như muốn nói: Con sen mà dám túm lông boss, tính làm phản hả?!
Hạ Lam: “…”
Hạ Lam: “… Dữ… dữ quá đi, cả thầy cũng không trị được.”
Cố Chinh bị chó nhà mình sủa trước mặt Hạ Lam, anh hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Nó dữ lắm, là giống chó bull, của người ta tặng đấy. Đáng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/124187/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.