Hạ Lam ngồi đối diện Cố Chinh, cổ họng cậu nghẹn đắng, vừa định rót một li rượu, Cố Chinh đã đẩy cốc của mình qua: “Rót vào đây.”
“Vâng.” Hạ Lam đưa tay cầm lấy chiếc cốc, tiền rượu đêm nay chắc cũng 1 ngàn rồi, cậu rót xong lại chậm rãi đẩy cốc qua chỗ Cố Chinh, mỉm cười nói, “Tôi có thể mời anh một li không?”
Tư thế ngồi của Cố Chinh đàng hoàng mà thoải mái, tựa như đã biến thành một người khác, ánh mắt anh có chút lạnh nhạt, khóe miệng tươi cười theo phép lịch sự: “Không cần đâu, cám ơn cậu.”
“Anh không uống nhưng tôi vẫn có quyền mời mà.” Hạ Lam cười nói, ngồi xuống bên cạnh Cố Chinh, “Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Cố Chinh cầm li rượu, dùng ngón tay vân vê xoay chuyển: “Tôi không bao hết chỗ này, mời cậu tự nhiên.”
Hạ Lam bèn nhanh chóng ngồi xuống, nhưng cậu chỉ nhấp li rượu của mình một chút, không nói tiếng nào. Cố Chinh nghĩ thầm, nếu trên sân khấu mà cứ im thin thít như này kiểu gì cũng bị khán giả ném đá, thế nhưng anh lại cảm thấy khá thoải mái.
Người nọ không nói chuyện, cũng không ép anh phải nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, nhưng có bầu bạn cùng mình uống rượu nên Cố Chinh thậm chí còn định mở lời trước.
Cơ mà không được, phải giữ vững hình tượng.
“Năm đó tôi đi du lịch ở Scotland, sáng sớm mùa đông, trong rừng thường có sương mù…” Hạ Lam nhìn về phía anh, nửa khuôn mặt ẩn trong đêm tối, hốc mắt cậu có vẻ sâu hơn, đôi mắt lại càng đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/124180/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.