*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người ngồi đối diện nhau, vốn Cố Chinh đang nhìn Hạ Lam bình thường, Hạ Lam cũng chỉ hơi hồi hộp. Nhưng dần dà, ánh mắt của Cố Chinh bắt đầu thay đổi, từ từ trở nên si mê. Hai người nhìn nhau, anh còn hơi tiến đến gần cậu, ánh mắt đắm chìm, mặt cũng ửng hồng. Cố Chinh nhếch môi, ở anh toát ra một tình yêu ngại ngùng lại không thể kiềm chế.
Anh vẫn chậm rãi tiến đến gần Hạ Lam, cuối cùng, Hạ Lam bị anh nhìn đến quên cả thở, chỉ biết nhìn lại đối phương, cậu thầm nhủ, không biết Cố Chinh có hôn mình không.
Cố Chinh đương nhiên không hôn, khi môi anh cách môi cậu chừng mấy cm thì dừng lại, sau đó đứng thẳng dậy, vừa nhanh nhẹn vừa bình thản, cười nói: “Đây là kiểu si mê xen chút cảm giác ngây thơ.”
Hạ Lam mặt đỏ tai hồng, cậu cúi đầu để tóc mái che mặt, lắp bắp: “À… Ừm, đúng.”
Cố Chinh ghé qua nhìn cậu, hình như cảm thấy rất buồn cười: “Sao thế? Đỏ mặt luôn hả, xem ra cậu thật sự không có mảnh tình vắt vai, đúng là ngây thơ.”
“Tôi… tôi có mà, nhưng đã lâu lắm rồi.” Hạ Lam lau mặt, phản bác, “Làm sao so được với cao thủ tình trường như thầy Cố chứ, chắc thầy quen nhiều cô lắm chứ gì!”
“Tôi cũng chưa yêu bao giờ.” Cố Chinh nói, “Cậu biết lúc nãy tôi nghĩ đến ai không?”
“Ai?”
“Tiểu Bạch nhà tôi.”
“Tiểu Bạch là ai?”
“Mèo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/124178/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.