Mắt thấy môi hai người càng ngày càng gần, Hạ Lam không dám nhúc nhích.
Cố Chinh đứng rất sát, sát đến nỗi Hạ Lam có thể nhìn thấy từng sợi lông mi dài của đối phương. Ở khoảng cách như có như không, môi Cố Chinh tựa như chạm vào môi Hạ Lam, lại tựa như không hề đụng tới, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau. Hạ Lam cảm giác trên môi mình có chỗ đang nóng lên rồi đau rát, mặt cậu càng lúc càng đỏ, hô hấp bắt đầu dồn dập, thậm chí có thể nghe tiếng tim đập dần nhanh của mình, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
Ngay lúc Hạ Lam nhịn không được muốn chạy trốn, Cố Chinh đứng thẳng người dậy, biểu cảm rất bình tĩnh, anh trầm tư giây lát, sau đó vỗ vỗ vai cậu: “Không tệ, diễn cũng được lắm, về chờ thông báo nhé.”
“Cảm… Cảm ơn thầy.” Hạ Lam thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bỏ chạy. Cậu ra cửa tìm một chỗ không người, tựa vào trên tường hổn hển thở dốc, cuối cùng lại thở phào, chậm rãi đưa một tay lên che mắt.
Cố Chinh…
Cậu thầm gọi, trong lòng rối loạn, nhất thời không thể bình tĩnh được.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu cậu là: Cố Chinh giỏi thật đấy.
Ba ngày sau, chị Mai báo rằng Hạ Lam không được nhận.
Chị Mai an ủi cậu vài câu: “Kịch sân khấu đúng là khác với phim truyền hình, nhưng cậu vẫn sẽ có cơ hội hợp tác với họ thôi, đoàn trưởng Lý bảo thầy Cố thấy cậu không tệ.”
Hạ Lam hỏi cô còn việc gì cho cậu làm không, chị Mai nói vài ngày nữa sẽ gọi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nhu-mot-vo-kich-toan-dua-vao-ky-nang-hon/124176/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.