Edit: TH + TPL
Cô...
Cô ngủ với Bùi Duật Thành?
Cô ăn gan hùm mật gấu hay sao!!!
Lâm Yên bật mình đứng dậy, kinh hoảng giải thích: "Chuyện này sao có thể! Bùi tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta khẳng định là có hiểu lầm gì đó, coi như cho tôi mượn một trăm lá gan cũng không dám bất kính với ngài..."
Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành kẹp lấy nửa điếu thuốc lá đang cháy dở, con mắt lười biếng híp lại nhìn cô: "Đã bất kính."
Lâm Yên: "..."
Đã... Đã bất kính...
Ai đó hãy tới cứu tôi...
Thấy Lâm Yên nghẹn họng, Bùi Duật Thành lạnh lùng lườm cô: "Còn gì muốn nói không?"
Lâm Yên vùng vẫy giãy chết: "Có! Bùi tiên sinh, tôi có một vấn đề rất quan trọng, ngài nói... Nói tôi... Tôi bất kính với ngài... Chuyện đó... Tôi đến cùng là... Làm sao mà thành công được?"
Cô mà có bản lĩnh ngủ với Bùi Duật Thành, sao không bay lên trời luôn đi!
Bùi Duật Thành hơi nghiêng đầu chống tay, đuôi lông mày nhướn lên, "Cô đang hi vọng tôi... Giúp cô nhớ lại một chút?"
"Phụt, khụ khụ khụ..." Lâm Yên bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: "Không! Không cần! Tôi không có... Không có ý đó!"
Cô bị ép từ bỏ vấn đề này.
Nhưng việc này phải làm sao bây giờ?
Lâm Yên nóng lòng như lửa đốt, cẩn thận dò hỏi, "Bùi tiên sinh... Nếu như tôi nói với ngài... Tôi thật sự hoàn toàn không nhớ gì... Ngài tin không?"
Nhìn bộ dáng kinh hãi của cô gái, đáy mắt Bùi Duật Thành hiển lên rõ ý cười hời hợt, "Tất nhiên sẽ tin."
Cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-ngot-ngao-khi-co-em/65774/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.