Bùi Nam Nhứ hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Không có, họ chia phòng ngủ."
Tần Hoan lập tức búng tay: "Vậy là đúng rồi! Tôi còn tưởng rằng bọn họ ngủ trong cùng một phòng! Ở cùng một chỗ nhưng không phải lúc nào cũng thời thời khắc khắc ngồi sát bên cạnh nhau cho nên bệnh của anh Duật phát tác là do thuốc an thần ở chưa đủ gần mà thôi!"
Bùi Nam Nhứ: "..."
Mặc dù lời này của Tần Hoan có chút... Nhưng cũng không phải không có lý...
Cuối cùng, Bùi Nam Nhứ chỉ có thể trước tiên đưa tất cả những chuyên gia kia vào trong nhà.
Ở một chỗ khác, Lâm Yên chưa cảm giác được điều gì bất thường, cô vẫn đang ngủ trên giường.
Trước đó, khi Lâm Yên ngủ rất say, điện thoại lại đột nhiên vang lên cô thấy ồn ào trong lúc vô thức đã tắt di động đi.
Trong lúc ý thức mơ mơ màng màng trở lại, cô lại lo lắng là Triệu Hồng Lăng có chuyện gấp tìm cô, thế là lại khởi động máy lên nhìn một chút.
Sau đó thì thấy thông báo là cuộc gọi nhỡ của Bùi Nam Nhứ.
Lúc này đã hơn nửa đêm rồi, Bùi Nam Nhứ gọi cô làm cái gì?
Cô đang cảm thấy kì lạ thì nhìn qua cửa sổ lại thấy một đám người đang đứng ở cửa chính, trong đó cũng có Bùi Nam Nhứ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lâm Yên cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng xuống giường, chuẩn bị đi ra cổng nhìn một chút xem đang có chuyện gì xảy ra.
...
Lâm Yên vừa bước ra khỏi phòng, vừa vặn lại gặp phải đám người Bùi Nam Nhứ đang đi tới.
Vừa nhìn thấy Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ lập tức đón tiếp: "Cô Lâm! Cô không sao chứ?"
"A hả? Tôi không sao? Bùi ảnh đế, anh vội vã gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không? Thật xin lỗi, lúc đó tôi đang ngủ, mơ mơ màng màng liền dập máy! Còn mấy người này đêm hôm khuya khoắt đến đây?..."
Lâm Yên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua Tần Hoan, Tinh Trầm và bộ dạng những chuyên gia, giáo sư kia.
Tần Hoan và Tinh Trầm cô đều biết, lần trước có gặp qua, chỉ thiếu cô gái mặc đồ đen thôi.
Tần Hoan vội vàng gạt Bùi Nam Nhứ qua một bên đi tới: "Chị dâu!"
Lâm Yên im lặng mà nhìn người đàn ông đột nhiên tới lôi kéo làm quen: "..." Anh là ai?
Tần Hoan: "Chị dâu, hiện tại tình trạng cơ thể anh Duật đang rất nguy hiểm, chị có biết tình hình bên trong như thế nào không?"
Lâm Yên nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi: "Rất nguy hiểm? Sao lại như thế! Chúng tôi ăn cơm tối xong đã tách ra về phòng ngủ! Không có bất kỳ điều gì kì lạ cả!"
"Ai! Sao hai người có thể chia phòng ngủ chứ!" Tần Hoan đau đầu nhức óc.
Lâm Yên: "A?"
Đây là có ý gì?
Tần Hoan ho nhẹ một tiếng: "Ý của em là... Dù sao hiện tại tình huống sức khoẻ của anh Duật rất nguy hiểm, chị tự xem đi!"
Tần Hoan nói xong, đem điện thoại đang trong tay giáo sư cho cô nhìn, chỉ thấy những đường cong đang tăng cao dần, đèn đỏ trên dụng cụ vẫn nhấp nháy sáng
lên.
"Vậy mọi còn đứng ở đây làm gì! Tranh thủ thời gian mau đi vào đi!" Lâm Yên nói, chỉ kém chưa trực tiếp đạp từng người vào phòng.
"Lời của cô gái này nói không sai. Tên nhóc này, nếu như cậu lại tiếp tục nói nhảm, tính mạng đại thiếu gia thật khó mà giữ được! Tất cả đều tránh ra cho tôi!" Lão già tóc trắng nổi giận đùng đùng.
Tần Hoan vội vàng cản những
người đó lại, lại tiếp tục nói với Lâm Yên: "Chị dâu cả, không thể để cho bọn họ vào! Thuốc nào cũng có ba phần là độc, loại thuốc có thể áp chế được bệnh tình của anh Duật có quá nhiều tác dụng phụ, nếu có thể không dùng thì tốt nhất đừng dùng!"
Lâm Yên không đồng ý: "Đây là cái logic gì của anh vậy? Ngã bệnh không uống thuốc, vậy thì phải dùng cái gì? Dù là tác dụng phụ lớn nhưng cũng tốt hơn là mất mạng? Dĩ nhiên chúng ta phải nghe theo lời của bác sĩ!"
- --
Dự là sắp... Ngủ chung à?:>
Lại sắp có xôi thịt:)) ư ư ~ Con tym mong manh nhỏ bé của tui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]