Vẻ mặt Hạ Nhạc Phong hơi chút nghi ngờ, hoàn toàn chính xác. Ngày đó thực hiện cú lateral drift này thật sự là quá nhanh. Thực ra, hình như bọn họ cũng chẳng làm gì cả, cứ tự nhiên bẻ lái đánh ngang như vậy thôi. Để mà nói cụ thể rõ ràng tại sao làm được điều này thì với lý giải của Hạ Nhạc Phong, cậu ta đúng thật là nói không nên lời.
"Ầy... Tôi cũng không biết, nhưng ngược lại chắc chắn là tôi và chị Yên phối hợp thực hiện." Giọng điệu Hạ Nhạc Phong chắc như đinh chém sắt.
"Nói nhảm, đương nhiên là hai người phối hợp thực hiện, không phải là hai người thì chẳng lẽ là quỷ sao?." Một tay đua nói: "Ai cũng biết là các người thực hiện, nhưng chúng tôi muốn cậu nói rốt cuộc là làm như thế nào? "
Rốt cuộc là thực hiện lateral drift bằng cách nào...
Hạ Nhạc Phong trầm tư một lát sau đó nghi ngờ nói: "Giống như là chị Yên bảo tôi phanh xe, sau đó tôi đạp phanh thế là thực hiện xong..."
Hạ Nhạc Phong vừa dứt lời, các thành viên đội đua Hạ gia đưa mắt nhìn nhau, vài tay đua không khỏi nở nụ cười. "Ha ha Nhạc Phong, cậu xem, cậu nói liên tục như vậy nhưng lại không ai hiểu gì. Lại còn phanh xe sau đó thực hiện xong như thế thì không phải là vận may thì là cái gì."
"Tôi đã nói rồi mà, tôi cũng không rõ lắm, với lại tôi chỉ đạp phanh xe còn lại là do chị Yên..."
Nhưng mà, Hạ Nhạc Phong chưa nói hết thì Thanh Lễ lại nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Nhạc Phong, dù sao cậu cũng là một tay đua nghiệp dư, có mấy lời, chúng tôi muốn nói với cậu, chúng tôi có thể cười trừ bỏ qua, nhưng nếu như bị truyền ngoài ngoài thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.
Lâm Yên nhiều nhất chỉ là một hoa tiêu có tố chất. Nếu nói về kiến thức của cô ta thì chắc chắn là hơn cậu nhưng về kỹ thuật thì cô ta không thể so với cậu được."
Mặc dù Hạ Nhạc Phong không phục nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Bởi vì lúc ấy Lâm Yên ở trên xe chỉ huy, quá đơn giản, mà vô lăng lại luôn ở trong tay Lâm Yên nên Hạ Nhạc Phong không thể thấy rõ.
Bây giờ quả nhiên là Hạ Nhạc Phong có lý cũng không thể nói được, trong lòng kìm nén đến bực bội.
Thôi dẫu sao cũng tốt, trận tiếp theo là thi đấu với WW là đội đua giàu có hàng đầu. Coi như không thắng được thì cũng có thể để mấy người này thấy trình độ hoa tiêu ở chị Lâm một chút!
Thậm chí trận thi đấu với WW này có lẽ là không phải thi đấu trên sân bãi, nếu thi ở sân bãi bình thường thì không cần hoa tiêu với thực lực của chị Yên như vậy chắc chắn là có thể tự mình vào sân!
Chỉ có điều, trong lòng Hạ Nhạc Phong cũng không nắm chắc, cậu ta chỉ biết là trình độ hoa tiêu của Lâm Yên chắc chắn là cấp bậc đại thần hoàng đầu. Nhưng nếu như Lâm Yên thành tay đua... E là chỉ có thể dựa vào hên xui mà thôi.
"Thanh Lễ, trình độ của Lâm Yên rốt cuộc là có tư cách để trở thành hoa tiêu của Minh Khải không?" Một lát sau, Hạ Hùng nhìn Thanh Lễ hỏi.
Nghe thấy vậy, Thanh Lễ cười nói: "Chú Hùng, trước không phải chú nói rồi sao, bảo tôi huấn luyện cô ta mấy ngày, chờ sau khi huấn luyện kết thúc thì hẳn là không có vấn đề gì. Trình độ miễn cưỡng có thể phối hợp với Minh Khải."
"Ừm, cậu nói như vậy tôi cũng yên tâm, Lâm Yên được cậu huấn luyện, đó là vinh hạnh của nó." Hạ Hùng cười nói.
Mọi người đang trò chuyện thì Lâm Yên xách túi lớn túi nhỏ đi vào khu nhà cũ.
"Tiểu Yên, tới đây."
Thấy Lâm Yên vào cửa, lão gia tử Hạ Định Khôn cười nói.
"Ông ngoại, cháu mua cho ông chút quà." Lâm Yên đặt đồ xuống, quay người nhìn Hạ Định Khôn nói.
Sau khi xong việc, cô có một ít cát xê, đoàn làm phim đã phát cho cô.
"Cháu kiếm tiền không dễ dàng gì, ông ngoại cũng không thiếu gì cả, không cần mua đồ nhiều, tất cả ngồi xuống nói đi." Hạ Định Khôn nói.
"Đúng rồi, ông ngoại vội vã gọi cháu tới như vậy là có chuyện gì sao?" Lâm Yên ngồi xuống ghế salon mở miệng hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]