Bùi Duật Thành nhìn cô gái đang ảo não với vẻ mặt bất đắc dĩ, giơ tay đang nắm tay cô gái lên, đặt nhẹ lên đầu cô rồi xoa xoa; "Không cần."
"Nhưng anh.." Lâm Yên nhìn chằm chằm đồng hồ của Bùi Duật Thành.
Nhưng cái cái đồ chơi này vẫn đang kêu đó...
Dựa theo việc vừa rồi trái tim Bùi Duật Thành đập mạnh sau đó tiếng kêu của đồng hồ dừng lại, cô không thể không thừa nhận một việc, chính là hình như cô đúng là có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Bùi Duật Thành...
"Không sao, sẽ ổn ngay thôi." Bùi Duật Thành mở miệng.
Đại khái là vài giây đồng hồ trôi qua, đồng hồ trên cổ tay của Bùi Duật Thành cuối cùng cũng ngừng kêu.
Tất cả những cảm xúc xao động kia, dường như là bị anh cưỡng ép đè xuống...
Lâm Yên thấy Bùi Duật Thành quan tâm cô như thế thì khó tránh khỏi càng thêm áy náy và tự trách: "Thật xin lỗi. Chúng ta rõ ràng là đang hẹn hò, nhưng lại vì lý do cá nhân của tôi mà khiến anh phải luôn phải lén lút gặp mặt..."
Đáy mắt Bùi Duật Thành lóe lên một vệt sáng, nhẹ mở miệng cười nói: "Cũng không phải là không có biện pháp để gặp nhau một cách quang minh chính đại."
Lâm Yên: "Hả? Cách gì thế?" Bùi Duật Thành không trả lời, nhìn phía sau cô rồi nói: "Đi thôi."
"Hả..." Lúc này Lâm Yên mới gật gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bùi Nam Nhứ vẫn đang đứng cách cửa ra vào không xa chông coi, đại khái là sợ nếu có người tới thì sẽ lập tức thông báo cho bọn họ.
"Bùi ảnh đế, làm phiền ngài rồi!" Lâm Yên liên tục cảm kích.
"Chị dâu cả đừng khách sáo, đây là việc của tôi." Bùi Nam Nhứ mở miệng cười.
Bùi Nam Nhứ vừa đi vừa nhìn Lâm Yên đánh giá vài lần, thăm dò mở miệng nói: "Chị dâu cả, cô và anh tôi quan hệ thật rất tốt, anh của tôi vừa về đến nơi là vội vã chạy đi gặp cô rồi! Trước kia chưa từng có ai khiến anh ấy muốn gặp đến vậy!"
"Khụ, thế sao..." Lâm Yên thẹn thùng đỏ mặt.
"Đúng rồi, còn nữa, lần trước do tên cấp dưới kia tự tiện chủ trương, anh của tôi đã trừng phạt cô ta rồi. Mong cô đừng để bụng, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Bùi Nam Nhứ mở miệng nói.
Hiện tại, anh cả khó khăn lắm mới quay lại với Lâm Yên được, anh sợ Lâm Yên sẽ vì chuyện gì rồi lại muốn chia tay.
Lâm Yên nghe vậy thì đôi mắt híp lại nói: " À, người phụ nữ đó... Có phải cô ta thích anh cả của anh không?"
Bùi Nam Nhứ nghe vậy thì giật nảy mình: "Khụ khụ khụ... Sao có thể... Không phải đâu.."
"Thế sao?"
Rõ ràng ánh mắt cô ta nhìn Bùi Duật Thành vô cùng nóng bỏng mà, gần như là không che dấu chút nào.
"Tất nhiên rồi, bọn họ chỉ là quan hệ chủ nhân và tay sai mà thôi." Bùi Nam Nhứ sợ Lâm Yên hiểu lầm cái gì nên vội vàng giải thích nói, sau đó chuyển đổi đề tài: "Chúng ta nhanh lên đi, nếu không thì đi quá lâu, ngộ nhỡ bị phát hiện..."
Bùi Nam Nhứ và Lâm Yên vừa nói chuyện, vừa bước nhanh tới căn phòng liên hoan của đoàn làm phim, nhưng vừa lên lầu đi đến hành lang thì lại gặp phải người không muốn gặp...
Hành làng vắng vẻ không người, Thẩm Triều Mộ đứng ở trong góc nhỏ, trong tay đốt một điếu thuốc, đang thả từng làn khói.
Mà Lâm Yên và Bùi Nam Nhứ thì đang sánh vai từ dưới lầu đi lên...
Trong chốc lát, ánh mắt ba người nhìn nhau, sau đó hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ.
Bùi Nam Nhứ: "..."
Lâm Yên: "..."
Thẩm Triều Mộ: "..."
Thấy Lâm Yên và Bùi Nam Nhứ đang sánh vai nhau xuất hiện trên hành lang, miệng Thẩm Triều Mộ đang ngậm điếu thuốc "bẹp" cái rớt ngay xuống đất, mặt anh ta đầy kinh ngạc, nghẹn họng trố mắt nhìn chằm chằm hai người...
Mẹ nó! Lâm Yên... Lâm Yên và... Bùi... Bùi Nam Nhứ!?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]