Đánh chết cô cũng không tin mình có thể diễn ra được trạng thái này.
Cho dù là kỹ thuật diễn xuất có điêu luyện hơn nữa, có nhiều thứ có thể diễn được, nhưng có một số ít những thứ mà trời sinh ra lại không thể nào mô phỏng theo được.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt trông thấy bản thân lúc mất đi ý thức trở thành dáng vẻ gì.
Lâm Yên nhìn chằm chằm "chính mình" trong camera mà có cảm giác cực kỳ kì lạ.
Loại cảm giác này hoàn toàn không giống như chỉ là mất trí nhớ tạm thời mà giống như linh hồn cô bị người khác chiếm đoạt...
"Đúng rồi Lâm Yên này, vừa vặn hôm nay đoàn phim có tiệc liên hoan, tối nhớ phải tham gia đấy!" Phùng An Hoa cắt ngang suy nghĩ của Lâm Yên.
"À... Được được..." Lâm Yên vung tới trong đầu rối loạn suy nghĩ, lấy lại tinh thần.
"Cô đi về bằng gì?" Lúc này, Bùi Nam Nhứ bên cạnh hỏi thăm.
"Tôi đi tàu điện ngầm." Lâm Yên mở miệng nói.
Bùi Nam Nhứ nghe vậy lông mày nhíu lại, mở miệng nói: "Ở đây cách đó cũng tương đối xa, nếu không gọi xe đến trạm xe sợ là phải đi bộ rất lâu, bằng không thì cô đi chung xe với tôi?"
Lâm Yên nghe xong, lập tức hai mắt sáng lên.
Nhưng mà một giây sau, lập tức liên tục lắc đầu: "Không cần không cần! Tôi có thể tự đi!"
Nói đùa! Cô vất vả lắm mới yên ổn vượt qua một tuần lễ, ngộ nhỡ lại nháo ra thành scandal gì thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-ngot-ngao-khi-co-em/2169916/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.