"Vào số 5 rẽ trái, đi thêm 80 mét, vào số 4 rẽ phải, sau đó vào số 4 rẽ trái, tăng tốc đẩy ga, tiếp tục đi thẳng."
"Ra đường rộng thì tăng tốc, đi 120 mét nữa thì vào số 4 rẽ trái, chân ga đạp một nửa.."
"Đây là... Miêu tả của một hoa tiêu chuyên nghiệp mà?!" Một thành viên nào đó của đội đua Hạ gia, hưng phấn nói.
"Miêu tả đường đua luôn sao!" Một người khác không thể tin nổi mở miệng.
Cái gọi là miêu tả đường đua không phải là học bằng cách nhớ đường, mà là căn cứ vào địa hình và đường đua, cùng với khả năng phát sinh chuyện ở chỗ đó nữa, tạm thời đánh giá ra là số liệu chuẩn nhất.
Nhưng mà cho dù là hoa tiêu chuyên nghiệp cũng không thể nào làm được!
"Đó là hoa tiêu của ai?"
"Hình như là của... Hạ... Hạ Nhạc Phong?!"
"Là con nhãi kia?! Làm sao có thể?"
"Không thể nào là cô ta!"
Thành viên của đội đua Hạ gia thi nhau mở to hai mắt, sao có thể tin được chứ.
"Phanh xe." Một giây sau, âm thanh của Lâm Yên lại vang lên.
"Chị Yên, sao vậy?"
"Ở đây chờ là được."
"Hả? Không đi tiếp sao?"
"Đừng nói chuyện, nghe chỉ huy của chị."
... Ngay sau đó, cảnh ở trên TV khiến cho thành viên của đội đua Hạ gia trợn mắt há mồm. Chỉ thấy chiếc xe màu bạc vừa mới chạy xong vòng thứ nhất thì dừng xe, sau đó nhanh chóng lao ra chặn đầu xe của tay đua vị trí số một và tay đua vị trí số hai của đội đua lão Thang vừa chạy xong vòng thứ ba.
Dưới phán đoán cực kỳ chuẩn xác và chỉ huy của Lâm Yên, hai tay đua kia bất kể là vắt hết óc suy nghĩ cũng không thể vượt qua chiếc xe màu bạc của Hạ Nhạc Phong. Trong lúc mọi người đang hưng phấn thì âm thanh của Lâm Yên lại vang lên lần nữa.
"Mở radio ra, điều chỉnh kênh cho tốt, sau đó nói với ông ngoại là bảo Hạ Minh Khải đuổi theo sau đó vượt ở bên phải, nhất định tốc độ phải thật nhanh."
Không đợi thành viên Hạ gia mở lời, Hạ Minh Khải vốn là xếp thứ 3, cuối cùng cũng đuổi kịp tới, mà xe đua màu bạc của Hạ Nhạc Phong dùng tốc độ cực nhanh chừa lại cho Hạ Minh Khải một khoảng không gian để cho anh ta thuận lợi vượt qua.
Không bao lâu, xe đua đội Hạ gia lần lượt đi tới, mà mỗi một chiếc xe đua của Hạ gia đều được chiếc xe màu bạc của Hạ Nhạc Phong mở đường cho vượt lên, không chỉ như thế sau khi bọn họ vượt qua thì chiếc xe màu bạc lại nhanh chóng chặn trước đầu xe đua của đội đua lão Thang!
Lúc đó, tất cả các thành viên của đội đua Hạ gia đều đang tập trung thi đấu, cho nên không thấy gì. Nhưng nhờ xem lại trên TV, hơn nữa còn được phát chậm lên nên càng nhìn rõ hơn!
"Chuyện này... Chuyện này... Xe của tôi cũng thế... Lừa người thôi!"
Vương Liêu không thể tin được nhìn chằm chằm xe màu bạc đầu tiên được mở đường cho vượt qua trên màn hình TV, mà chiếc xe đua kia là chiếc xe hắn ta điều khiển.
"Chuyện này..." Lão gia tử Hạ Định Khôn lập tức đứng bật dậy, sắc mặt đầy chấn động.
Sắc mặt Hạ Hùng âm trầm, y như có thể vắt ra nước, sắc mặt Hạ Minh Khải bên cạnh cũng dần trở nên khó coi...
"Lùi lại!" Tiếng của Lâm Yên lại vang lên.
"Đi sang bên phải."
"Chị Yên, sao vậy, chị có thể nói cho em biết không?"
"Lốp xe của Hạ Minh Khải sắp nổ."
Bỗng, nghe thấy tiếng "bùm", bánh xe của Hạ Minh Khải phát nổ.
"Đâm vào xe của Hạ Minh Khải!" Lại là âm thanh của Lâm Yên... Nhìn đến đây, tất cả thành viên của đội đua Hạ gia trong đại sảnh đều im lặng, trên mặt mọi người đều là không thể tin nổi.
Hạ Minh Khải vừa rồi còn đắc ý, tự cho mình là công thần, bây giờ mặt đã hoàn toàn cứng đờ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]