Ánh mắt Vệ Từ Phong rơi vào màn hình TV, lông mày cau chặt lại, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ.
"Lão đại..." Vệ Từ Phong thì thào.
"Lão đại" là nickname mà fan hâm mộ Yeva đặt cho cô.
"Ha ha thế nào, kinh ngạc không, kích động không, phấn khích không?" Kỳ Thiệu Nguyên ngồi bên cạnh Vệ Từ Phong mở miệng cười nói.
Nghe thấy vật Vệ Từ Phong quay đầu lại, liếc Kỳ Thiệu Nguyên rồi nói: "Đúng là rất giống lão đại nhưng đáng tiếc, quá nhàm chán."
Giới đua xe ở trong và ngoài nước đều rất thích dùng màu bạc, vô cùng phổ biến. Thậm chí rất nhiều tay đua còn bắt chước tạo hình của Tử Thần đường đua Yeva.
Kỳ Thiệu Nguyên: "..."
"Người này là ai?" Vệ Từ Phong chỉ Lâm Yên ở trên TV, hỏi Thiệu Nguyên.
Kỳ Thiệu Nguyên: "Cậu nói xem."
"Người mới của đội đua xe Hạ gia à?" Vệ Từ Phong hỏi.
Kỳ Thiệu Nguyên: "..."
Anh ta có thể nói gì bây giờ, chẳng lẽ lại trực tiếp nói với Vệ Từ Phong rằng "cậu đúng là không phải fan hâm mộ chính hiệu mà, ngay cả Tử Thần đường đua Yeva cũng không nhận ra?"
Nhưng đúng là không thể trách Vệ Từ Phong được. Nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng họ cũng không tin là Yeva đích thân tới đây, hơn nữa còn tham gia loại thi đấu cấp thấp này.
"Cứ cho là thế đi." Cuối cùng, Kỳ Thiệu Nguyên thở dài nói: "Là hoa tiêu mới của Hạ Nhạc Phong ở đội đua Hạ gia."
Vệ Từ Phong nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục xem thi đấu.
"Anh nói xem, tại sao đã lâu như vậy rồi lại không có bất cứ tin tức nào của lão đại, có phải cô ấy sẽ không tham gia giải đấu vòng hạng nhất lần tới không?..."
Vệ Từ Phong không thể im lặng được hai phút, lại quay sang hỏi Kỳ Thiệu Nguyên đang ngồi bên cạnh.
"Tôi làm sao mà biết được, nói không chừng lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt thì sao." Kỳ Thiệu Nguyên ngồi dậy, nhìn thẳng Vệ Từ Phong.
"Gần ngay trước mắt?" Vệ Từ Phong hơi sững sờ, bỗng cau mày nói: "Ý của anh là... Cô ấy thật sự là người nước Hoa?"
Kỳ Thiệu Nguyên: "..."
Anh ta đã ám chỉ như vậy rồi mà.
"Chắc chắn là người nước Hoa." Kỳ Thiệu Nguyên gật đầu nói.
"Như thế cũng không chắc lắm, có lẽ là người của nước khác." Vệ Từ Phong nói.
"Tôi nói là người nước hoa thì là người nước hoa, nếu không phải thì tôi sẽ đập đầu mà chết." Kỳ Thiệu Nguyên có chút kích động nói: "Hơn nữa, cậu chưa từng nhìn thấy lão đại sao?."
Vệ Từ Phong thở dài: "Haizz, khi đó lão đại đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt... Nhưng mà tôi nói thật, chắc chắn lão đại là một cô gái rất xinh đẹp. Với lại trừ tôi ra thì hình như cũng chưa có fan hâm mộ nào đã gặp lão đại ở ngoài đời thật!"
"Chưa có ai gặp lão đại ở ngoài đời?"
Nghe thấy lời nói của Vệ Từ Phong, Kỳ Thiệu Nguyên cười nhạt: "Ha ha..."
Anh ta không chỉ nhìn thấy lão đại ở ngoài đời, còn nhìn thấy mặt của lão đại, còn được nói chuyện với lão đại cơ. Hơn nữa anh ta còn có thể mời lão đại đi ăn cơm! Anh ta giúp lão đại và cô ấy còn cảm ơn anh ta!
Còn nữa còn nữa! Cô ấy còn cho anh ta số điện thoại!!
"Haizz, khoảng cách giữa người với người quá lớn, thật đáng thương." Kỳ Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm Vệ Từ Phong, chép miệng nói.
Vệ Từ Phong nhìn Kỳ Thiệu Nguyên đang cười, nói: " Anh cũng đừng nản chí, còn có rất nhiều cơ hội... Có lẽ, sẽ có một ngày anh giống tôi được nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần, vậy nên anh đừng buồn nữa."
Kỳ Thiệu Nguyên: "..."
Rõ ràng anh ta đang thương hại Vệ Từ Phong mà, đến bây giờ cái tên hâm này vẫn chưa hiểu rõ tình hình sao?.
Anh ta không phải là thương hại Vệ Từ Phong chưa từng nhìn thấy mặt lão đại mà là rõ ràng cô ấy đang ở ngay trước mắt nhưng Vệ Từ Phong lại mờ mịt không biết.
Kỳ Thiệu Nguyên muốn nói rõ ra, nhưng anh ta đã đáp ứng lão đại rằng sẽ không nói cho bất kỳ người nào hết, trong lòng kìm nén rất khó chịu... Anh ta thật là khổ quá đi mà.
- - -
Nay toi đi chơi Trung Thu, up hàng hơi muộn, mong các tình yêu thông cảm:">
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]