Động tác của cô gái này thật sự là quá nhanh. Quả thật không phải tốc độ của nhân loại loài người.
Lâm Yên cực kỳ chật vật lách mình tránh né nhưng vẫn phải lảo đảo mấy bước.
Quý Lan từ trên cao nhìn xuống Lâm Yên y như nhìn một con sâu bọ, kiến hôi không đáng kể. Trong con mắt ngập tràn vẻ khinh miệt.
Lúc này Tần Hoan đã nhìn không nổi nữa, chạy nhanh tới hoà giải: "Quý Lan, cô điên rồi! Làm gì thế?!"
Quý Lan trực tiếp ném một ánh mắt lạnh như băng khiến Tần Hoan lùi bước: "Tôi làm gì à? Ả đàn bà này lại dám từ chối anh Duật! Ả ta có tư cách gì? Ả ta cho là mình là ai?"
Trong mắt rất nhiều người Bùi Duật Thành là ác ma thì đồng dạng trong mắt người khác anh chính là vị thần.
Hành vi của Lâm Yên đối với bọn họ mà nói như tên ăn mày dơ bẩn kéo thần linh của cô ta xuống vùng bùn đục. Đồng thời còn chẳng thèm ngó ngàng gì mà đạp hung hăng mấy phát.
Tuyệt đối không thể chịu đựng được!
"Quý Lan, cô bình tĩnh lại đi! Đừng quên anh Duật anh ấy..." Tần Hoan bóp ấn đường.
Cô gái trực tiếp cắt lời Tần Hoan, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Lâm Yên đang đứng đối diện: "Vậy thì sao? Nếu cần thì chẳng qua chỉ cần thể xác cô ta mà thôi. Cô ta có nguyện ý hay không thì có gì quan trọng? Tôi có 1000 biện pháp để cô ta phân biệt được rõ đâu là hiện thực!"
Lâm Yên thấy lời của cô ta, đáy mắt từ chập chùng lửa từng chút hóa thành tảng băng lạnh lẽo.
Mẹ kiếp!
Những người này là đồ vô lại ức hiếp người khác sao?
Không tình nguyện thì bắt người ta phải tình nguyện?
Còn nữa, chẳng qua chỉ cần thân xác của cô là có ý gì?
Quả nhiên lão đại thế nào thì có loại thủ hạ thế ấy!
Mắt Quý Lan âm trầm nhìn về phía Lâm Yên: "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng. Ngoan ngoãn trở lại bên người anh Duật, nghe theo tất cả mệnh lệnh của anh ấy."
Lâm Yên khẽ cười một tiếng, gằn từng chữ một: "Nếu như... Tôi từ chối?"
"Từ chối..." Quý Lan nhìn chằm chằm Lâm Yên. Một lúc sau, khóe môi hơi nhếch lên, "Cô không có tư cách từ chối."
Chưa dứt lời, đột nhiên cả người hệt như quỷ dị xông thẳng về phía.
Lần này Lâm Yên không lùi lại phía sau, cũng không né tránh, mạnh mẽ nghênh chiến với cô ta.
Ngay khi Quý Lan đến gần trong tíc tắc, Lâm Yên mới từ từ động tay.
Tốc độ của Quý Lan không còn ở mức người bình thường nữa rồi.
Bằng mắt của Lâm Yên không tài nào bắt kịp thân hình của Quý Lan tới trong chớp mắt này.
Đợi Lâm Yên nhìn được Quý Lan thì cô ta đã tới cạnh cô rồi, mang theo sức gió mãnh liệt vụt qua mặt Lâm Yên.
Ngay sau đó Quý Lan đưa tay ra, tuỳ ý tung ra một đòn bổ thẳng phía Lâm Yên.
Cơ hồ theo bản năng, Lâm Yên đưa tay cản lại.
"Rầm!"
Chỉ thấy Lâm Yên đưa hai tay ra đỡ trước ngực, cả người lảo đảo mất cân bằng lùi về sau.
Ngay tức khắc, trong mắt Lâm Yên lộ ra vẻ kinh ngạc. Người phụ nữ này, là quái vật gì vậy...?!
Trong trí nhớ của Lâm Yên, cũng là lúc từ khi chào đời cho đến nay. Lần đầu tiên cô gặp phải đối thủ mà mình ở thế yếu hơn.
Không chỉ có vậy, Lâm Yên hoàn toàn có thể nhìn ra được cái cô Quý Lan này căn bản không dùng toàn lực.
"Tôi bảo này Quý Lan, cô không bị làm sao đấy chứ? Nếu cô đánh chết cô ấy thì làm sao bây giờ?" Tần Hoan nhìn về phía Quý Lan, trong mắt hiện ra vẻ không vui.
"Tôi tự có chừng mực. Chẳng qua chỉ dạy cho cô ta một bài học, để ả tự nhận ra địa vị của mình ở đâu." Quý Lan nhàn nhạt mở miệng.
"Đả thương cũng không được." Tần Hoan tiếp tục khuyên can.
Chờ lão đại về, nếu trông thấy Lâm Yên bị đánh thương thì anh ta gặp xui xẻo là cái chắc.
"Im miệng, không liên quan gì với anh." Quý Lan lạnh lùng nói.
Tần Hoan: "..."
Giờ phút này, Quý Lan nhìn chằm chằm vào Lâm Yên, nụ cười trên khuôn mặt càng đậm thêm mấy phần: "Cô thật sự không muốn ngoan ngoãn nghe lời?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]