Vệ Từ Phong tạo hình xong, lập tức như lấy được bảo vật quý chạy vội về phía Lâm Yên: "Chị Yên, em nhìn có được không?"
Mẹ nó! Sao lại đến nữa vậy?!
"Đừng... Đừng đến đây! Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi." Thấy Vệ Từ Phong sắp tới, Lâm Yên lập tức cầm điện thoại lên lùi lại hơn mười bước với tốc độ ánh sáng, nghiêm ngặt giữ khoảng cách với cậu ta.
Ai cũng đừng hòng tạo scandal với tôi!
Thấy thái độ của Lâm Yên đối với mình phòng bị như vậy, ánh sáng lấp lánh trong mắt Vệ Từ Phong ngay lập tức ảm đạm xuống, cái đuôi không ngừng lắc lắc, cụp vào giống như thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ. Đau lòng gần chết!
Đám nhân viên bên cạnh nhìn nhau. Bắt đầu từ nãy bọn họ hình như đã rơi vào ảo mộng rồi.
Phùng An Hoa thấy thế vội vàng tiến lên phía trước, nói với Lâm Yên: "Lâm Yên, sắp khai mạc rồi. Cô vẫn nên nói chuyện một chút với Vệ thiếu trước đi. Không cần lạnh nhạt như thế!"
Vệ Từ Phong nghe xong, lỗ tai lập tức dựng lên.
Lâm Yên lập tức nói: "Không cần, không cần! Tôi nhập vai rất nhanh. Đảm bảo sẽ không có vấn đề gì."
Vệ Từ Phong: "..."
Phùng An Hoa: "Nhưng Vệ thiếu bên này sợ là có vấn đề..."
Lâm Yên: "Sao có thể được! Vệ thiếu lợi hại như vậy! Hơn nữa, kỹ thuật diễn xuất cũng rất tốt nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."
Phùng An Hoa lập tức nghẹn lời. Ông cũng không thể hủy đi hình tượng của Vệ Từ Phong được, chẳng lẽ lại nói kĩ thuật diễn xuất của anh ta không tốt sao?
Thật sự rất kỳ quái, sao Lâm Yên lại không dựa vào kịch bản mà nói vậy?
Không phải cô vẫn luôn nghĩ mọi cách để quấn lấy Vệ Từ Phong sao?
Sao bây giờ lại tránh còn nhanh hơn cả chuột thế này?
Lúc này Khương Nhất Minh đứng bên cạnh ra kiến nghị nói: "Hay là chúng ta quay phim luôn đi. Nếu chậm thêm chút nữa thì sợ thời gian sẽ không đủ..."
Phùng An Hoa suy nghĩ một chút, quay phim luôn cũng được. Nếu quay phim luôn thì Lâm Yên sẽ không đi nữa.
"Chuyện này.... Vệ thiếu, hay chúng ta bắt đầu quay phim luôn nhé? Dù gì cũng là cảnh diễn của cậu và Lâm tiểu thư mà!" Phùng An Hoa thử thăm dò hỏi.
Vệ Từ Phong vừa vẻ nhẫn nhịn vừa khôn khéo nhìn Lâm Yên: "Thế nào cũng được. Tôi nghe theo chị Yên."
Lâm Yên: "...???"
Khoé miệng Phùng An Hoa hơi co rút, chỉ có thể nhìn về phía Lâm Yên: "Lâm tiểu thư?"
"Có thể, có thể. Lúc nào tôi cũng có thể quay." Lâm Yên vội vàng gật đầu.
Sau khi quay xong sẽ tranh thủ thời gian mà rời xa nguy hiểm.
Khương Nhất Minh đi tới, nói với hai người: "Từ Phong, tôi nói với cậu về phim này. Trong kịch bản, Lâm Phiên Nhược là người mà cậu thích nhất. Tất cả tình cảm và nhiệt tình của cậu đều đặt ở trên người cô ấy.
Cho nên, lúc cậu đối mặt với cô ấy thì ánh mắt nhất định phải là nóng bỏng, lúc không nhận được sự chú ý của cô ấy cậu phải biểu hiện ra mình bị tổn thương, uất ức và tức giận... Cậu cần tưởng tượng Lâm Yên là nữ thần của cậu..."
Nói đến đây, Khương Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, dường như sợ Vệ Từ Phong lại đột nhiên nổi bão, nhỏ giọng mở miệng nói: "Tôi biết cái này có thể hơi khó đối với cậu. Cậu có thể thử xem sao."
Phó đạo diễn Ngô Văn Hải bên cạnh cũng góp lời: "Tôi nhớ Vệ thiếu có thích một vị nữ diễn viên nhỉ? Hình như cậu còn từng đăng một microblogging có liên quan tới cô ấy..."
Chuyện Vệ Từ Phong vô cùng say đắm một nữ thần, ở giới fan hâm mộ cũng không phải là chuyện bí mật.
"Không phải nữ diễn viên." Giọng điệu Vệ Từ Phong nghiêm túc mở miệng.
Ngô Văn Hải vội vàng vỗ vỗ đầu: "A, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Hình như là một tay đua nữ chưa bao giờ lộ diện mặt. Tài năng đua xe vô cùng lợi hại, rất nổi tiếng trên thế giới. Trước đó microblogging của Vệ thiếu thường xuyên đăng trận thi đấu của cô ấy, hầu như là không bỏ trận nào.
Lúc nữa, khi mà diễn thì cậu chỉ cần tưởng tượng Lâm Yên là cô ấy. Chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]