Đa Đa gấp đến nỗi nhảy dựng lên: "Làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ bị những người kia đuổi kịp thì hậu quả khó mà lường được!"
Lâm Yên vẫn không nói chuyện, cô đang tỉ mỉ quan sát đoạn đường phía trước, sau đó quay đầu nhìn mấy chiếc xe đang đuổi theo đằng sau một chút rồi nói với lái xe: "Lão Trương, đến đèn đỏ phía trước thì đổi lái cho tôi đi!"
Tài xế Trương vô cùng ngạc nhiên: "Cái gì? Đổi lái cho cô?"
Đa Đa tức giận nói: "Lâm Yên, chị lại quấy rối cái gì vậy? Chẳng phải chị không biết lái xe xe sao?"
Lâm Yên: "Chị biết."
Đa Đa trừng cô, "Chị biết cái gì chứ! Chị đừng có lừa em! Lúc trước nhân viên lái xe của công ty không đủ người, chị Lăng bảo chị tự lái xe về, sau đó chị sống chết cũng không lái, tình nguyện đi về bằng xe buýt, kết quả bị anti fan vây chặt. Chị quên rồi sao?"
Vụ này... Lâm Yên cũng không muốn nó xảy ra đâu.
Bởi vì lúc ấy chính là thời điểm mà di chứng của cô đang trong giai đoạn nghiêm trọng nhất, cô thật sự không thể lái xe, chỉ cần chạm vào sẽ bị hoa mắt chóng mặt, bất đắc dĩ mới phải ngồi xe buýt.
Lâm Yên hết cách, chỉ có thể mở miệng: "Trước đó là không biết, vừa mới học bằng lái."
Lão Trương tức giận nói, "Tôi là một người tài xế lâu năm như vậy còn không cắt đuôi được, cô là người mới cầm bằng lái thì sao mà làm được? Người trẻ tuổi thật sự quá ngông cuồng!"
Trong lúc nói chuyện, xe đã đi đến cột đèn đỏ phía trước.
Lâm Yên biết không thể nói rõ lí do được nên trực tiếp mở cửa xe phía sau, xuống xe.
Sau lưng Đa Đa hét lên: "Lâm Yên! Chị điên rồi!!!"
Lâm Yên: "Xuống xe."
Lão Trương hết cách, chỉ có thể xuống xe đi về phía sau.
Lúc đó thời gian chờ đèn đỏ đã sắp hết.
Năm...
Bốn...
Ba...
Hai...
Một...
Đèn đỏ kết thúc, đèn xanh bật lên.
Lâm Yên đạp mạnh vào chân ga, mạo hiểm vượt qua những chiếc xe đang đi trước mặt.
Đa Đa bị dọa đến nỗi nắm lấy dây an toàn, tức giận mắng to: "Lâm Yên! Chị bình tĩnh lại đi! Phóng viên vây quanh cũng không bằng chị lái xe kéo chúng ta bị đâm chết tại chỗ đâu!"
Lâm Yên đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đa Đa, nếu em còn tiếp tục kêu gào nữa thì không phải chị đâm xe chết đâu mà là bị nhốn nháo đến chết hoảng đấy!"
Đa Đa: "Chị đừng một tay vịn một tay lái nữa a a a!"
Đa Đa hét lên, sau đó Lâm Yên lập tức bẻ lái đi đến đầu đường bên trái.
"A a a a..." Đa Đa bị dọa đến nỗi hét liên tục.
Ngay cả lái xe cũng hoảng sợ nắm lấy tay cầm phía trên: "Rốt cuộc tổng thanh tra Triệu tìm người này ở đâu, chắc chắn đầu óc có vấn đề!"
Nhưng khi nhìn lại thì hai người phát hiện ra...
Lâm Yên nhìn như đang bẻ lái lung tung nhưng trên thực tế chiếc xe này lại như bị một máy móc tinh vi khống chế, thành thạo vượt qua từng chiếc xe một, đồng thời không hề chạm vào những xe xung quanh, thậm chí còn lợi dụng những chỗ hở mà lách qua nhưng cô vẫn luôn tuân thủ đúng tín hiệu đèn giao thông.
Đa Đa kinh ngạc không thôi, nhìn cô gái đang ngồi trên ghế lái qua gương chiếu hậu.
Trên mặt đeo khẩu trang nên không thấy rõ cảm xúc nhưng trong đôi mắt cô lại bình tĩnh như nước, một đôi mắt sắc bén như dao, là bộ dáng mà Đa Đa chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhưng lại để cho người ta... cảm thấy an tâm...
Còn đang thất thần thì "brừm" một tiếng, Lâm Yên bẻ cua điêu luyện rẽ vào ngõ hẻm chỉ đủ vừa một chiếc ô tô đi vào.
Con đường chật hẹp này cực kỳ khó lái, chỉ không chú ý một chút sẽ rơi xuống cánh đồng bên cạnh, chứ đừng nói gì đến chuyện lái tốc độ cao.
Nhưng mà xe của bọn họ lại như ngựa hoang mất cương phi trên thảo nguyên vậy, vẫn chạy vô cùng thuận lợi.
Chỉ trong chốc lát bọn họ đã phóng nhanh tít tắp, bỏ xa xe của phóng viên tận mấy con phố...
[ Bản cập nhật hoàn thiện nhất trên wattpad Meow_team]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]