Xét thấy Phùng Giang lần đầu đến trường tôi, tôi hiếu khách sáng sớm liền rời giường, cũng ăn mặc chỉnh chu một phen rồi đến nhà ga.
Không phải thời gian làm việc nên giao thông không quá đông đúc, điều này làm tôi rất vui mừng.
Nhẩm thời gian vừa đến, ở cửa ra của trạm xa xa liền thấy cậu ấy, tôi chạy tới chỗ rất xa, cố ý vòng ra sau cậu ấy, cũng gởi cho cậu ấy một tin nhắn đứng ở cái cột nào đó chờ tôi.
Trò đùa này bắt đầu sau khi cậu ấy nhận tin, cậu ấy giả bộ dựa vào cột bày ra tư thế vô cùng hư hỏng chờ tôi, vì vậy lúc đầu muốn từ phía sau lưng hù cậu ấy, nửa đường bị chọc cười không có cách nào tự kiềm chế được.
Cậu ấy nghe thấy tiếng cười của tôi liền quay đầu nhìn tôi, cũng cười, vỗ vai tôi:
"Cái này thật xấu hổ ha tiểu Chu."
Tôi từ dưới đất đứng lên, tiếng cười còn chưa bớt mà dựa vào cột, học theo kiểu đứng hư hỏng vừa rồi, hỏi:
"Mình soái không?"
Cậu ấy cười ha ha ôm lấy tôi.
Chúng tôi bầu bạn rời đi. Trên đường cậu ấy nói cho tôi biết cuộc thi lần này là mẹ cậu ấy muốn cậu ấy kiểm tra chứng nhận không liên quan đến chuyên ngành, lúc đầu buông tha không muốn tham gia, không nghĩ tới là ở trường tôi, cuối cùng là đi.
Thời gian kiểm tra là 3 giờ chiều, bây giờ còn sớm, trước tôi dẫn cậu ấy đến phố ăn vặt nổi danh ăn điểm tâm sau đó mới trở về trường.
Trên xe nhận được điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nay-dang-de-cho-doi/1420030/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.