Chương trước
Chương sau
Không biết có phải nguyện vọng mùng một tháng giêng không cho phép quá vẹn toàn hay không, kinh động trời đất, tôi và Hà Trừng dĩ nhiên sau đó không có gặp mặt. Không phải em ấy không rảnh, chính là tôi không có thời gian, duyên phận từng chút từng chút cứ như vậy bị tước đoạt sạch sẽ.
Bởi vì sinh nhật Ngư Ngư, cho nên không thể cùng em ấy cùng nhau đến trường, nhưng mà ngày sinh nhật Ngư Ngư giúp cậu ấy tổ chức sinh nhật chỉ cũng chỉ có tôi và Ngô Đại Gia, cậu ấy mời rất nhiều người, nhưng cũng chỉ có tôi nguyện ý tới trường trước, tỏ vẻ rất ủy khuất. Vì vậy tôi trơ mắt nhìn Ngô Đại Gia bởi vì lúc này đang theo là osin dỗ dành cậu ấy, trong lòng thầm nghĩ, vì sao tôi lại muốn tới.
Cũng chỉ có một người ngoài là tôi ở đây, làm cho Ngư Ngư và Ngô Đại Gia phát thức ăn cho cẩu mà không kiêng nể gì, ăn bánh kem xong, mới phát hiện ở hiện trường có có một lão nhân cô độc là tôi, vì vậy Ngư Ngư xoay người ôm lấy tôi.
Lúc này chúng tôi ở trong phòng KTV, lúc cậu ấy ôm tôi, trên mặt còn dính kem Ngô Đại Gia quẹt lên, tôi tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ.
Cậu ấy nói:
"Chu Tiểu Dĩ cậu thực sự rất tốt."
Tôi rút khăn giấy, lau sạch kem trên mặt cậu ấy, bộ dạng ghét bỏ, nói:
"Biết mình tốt, muốn báo đáp thế nào đây?"
Cậu ấy suy nghĩ một chút nói:
"Ngày mai mình phục vụ cậu một ngày."
Tôi gật đầu đồng ý, kiểu này xem ra đã tính toán rồi.
Ngô Đại Gia thấy màn đó, uống ngụm đồ uống, cười kéo tay Ngư Ngư, kéo cậu ấy vào lòng hắn, bóp bóp mặt cậu ấy, hỏi:
"Anh không tốt sao?"
Ngư Ngư lắc đầu:
"Vẫn là Tiểu Dĩ tốt."
Tôi khụ khụ hai tiếng.
Tình nhân ở trong tình yêu luôn đảm nhận làm nhân vật trong câu chuyện, chuyện này cũng giống vậy, người yêu của bạn và bạn của bạn cùng làm một chuyện, cảm giác đều không giống nhau, thực ra tôi cũng không quá tốt, chỉ nói chuyện mấy ngày trước lúc ở trường thôi, tốt là Ngô Đại Gia, hôm nay mọi thứ đều là cậu ấy an bài.
Ngô Đại Gia bóp mặt Ngư Ngưmạnh hơn, cậu ấy liền lên giọng cầu xin tha thứ, nói:
"Phải phải phải, anh cũng tốt."
Ngô Đại Gia hài lòng buông cậu ấy ra, đút một miếng bánh kem cho cậu ấy ăn, vừa hỏi:
"Biết anh tốt, muốn báo đáp thế nào đây?"
Ngư Ngư nhướng mày với Ngô Đại Gia, nhỏ giọng yếu đuối, trả lời:
"Ngày kia em phục vụ anh một ngày."
Tôi: hờ hững.
Vì sao cùng một đoạn đối thoại, cùng nội dung, bị họ nói, gớm như vậy.
Hai ngày sau, học sinh lần lượt tới trường, thêm nhiều nhân khí, tôi cầm ly nước đứng ở ban công cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh sắc bên ngoài, đáng tiếc lúc vào album kiểm tra lại, cảm thấy mình chụp quá xấu, đặc biệt tấm chụp chăn giường lầu đối diện, trong tấm hình vô cùng rõ ràng, lọc ảnh cũng không cứu vớt được nó, cho nên tôi đem nó xóa đi.
Quay trở lại đặt ly nước xuống, nhận được tin nhắn Hà Trừng gởi cho tôi, lúc này tôi mới nhớ, nửa đêm hôm qua, tôi hỏi em ấy ngày mai khi nào tới trường.
Sau khi trả lời bằng icon, tôi nhìn thời gian đờ ra.
Thành phố A vốn cách đây không xa, khoảng 2 giờ đi xe, em ấy gởi thời gian là 1 tiếng sau, nói vậy bây giờ đã ở trên xe.
Tôi liếm liếm môi, gõ mấy chữ.
Tôi: Đồ nhiều không?
Em ấy: Không nhiều lắm.
Tôi nghĩ nghĩ, tiếp tục gõ.
Tôi: Hồi nữa chị muốn ra ngoài mua ít đồ, cửa hàng gần trường.
Tôi: Thời gian cũng gần gần.
Tôi: Em có muốn có người giúp em cầm đồ không?
Sau khi gởi đi tôi cực kỳ khẩn trương, thực ra tôi muốn tìm chút chuyện để làm, mấy ngày nay ở trường không ra khỏi cửa sắp mốc meo rồi, cảm thấy rất cần phải ra ngoài phơi nắng, khó có được hôm nay khí trời tốt, không đi thì quá tiếc.
Nói vậy có người tin không?
Còn có, nước giặt đồ hình như cũng sắp dùng hết rồi.
Nghĩ vậy tôi đi ra ngoài cầm chai nước giặt đồ, phát hiện còn hơn nửa chai.
Sau khi quay lại, trên điện thoại đã có tin nhắn trả lời, tôi vội cầm lên xem.
Em ấy: Được.
Tôi thở ra một hơi.
Bởi vì phải mua đồ, tôi định xuất phát sớm, kết quả sau khi đi dạo một vòng siêu thị, mua đầy một túi. Mỗi lần dạo siêu thị đều như vậy, luôn cảm thấy cái này tôi cần, cái kia tôi cũng cần, thực ra cuối cùng cũng không quá quan tâm cần không.
Tôi canh thời gian vừa đúng, đến cổng trường, em ấy gởi tin nhắn cho tôi hiện tại vị trí vừa vặn sắp trở về 0, sau mấy phút, em ấy từ trên xe buýt đi xuống.
Không phải dáng vẻ phong trần mệt mỏi, sau khi xuống xe nhìn xung quanh một vòng, sau khi thấy tôi, em ấy vẫy vẫy tay với tôi cười.
Hành lý của em ấy vẫn nhẹ như vậy, hoàn toàn không có ý muốn tôi giúp một tay, thậm chí còn đem túi trong tay tôi đặt lên rương của em ấy, cùng nhau đẩy.
Em ấy nói:
"Trước khi tới nghĩ sẽ mang đặc sản cho chị, sau lại nghĩ tới chị cũng là người của thành phố A."
Tôi cười, khó có được có thời điểm em ấy đột nhiên ngớ ngẩn như vậy.
Tôi Ái chà, hai tay cắm trong túi áo lớn nói:
"Vậy thì thật đáng tiếc, em nên mang theo, để cho chị hảo hảo cười nhạo em."
Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cười nói:
"Em sẽ không cho chị cơ hội đó đâu."
Đến dưới lầu ký túc xá còn một đoạn, chúng tôi không chọn lên xe trường mà đi bộ, trên đường tôi đem chuyện mấy ngày trước của Ngư Ngư nói cho em ấy nghe, cũng cực kỳ khoa trương trình bày những tổn thương mà độc thân cẩu nhận phải, bọ họ quơ tay múa chân biểu diễn tình yêu của họ đẹp đẽ thế nào trước mặt tôi.
Tôi dùng những lời thực sự quá phận này làm phần kết, sau đó em ấy lên tiếng tổng kết:
"Lần sau chị có thể gọi em đi cùng."
Tôi quay đầu nhìn em ấy:
"Em có thể giúp phản kích không?"
Hà Trừng cười: "Có thể chứ." em ấy cũng quay đầu nhìn tôi: "Lùi một bước, hai người bị cũng không tịch mịch."
Ngẫm lại cũng có lý, đêm hôm đó, tôi quả thực muốn Hà Trừng, cảm thấy nếu lúc ấy có em ấy làm bạn, cũng không cô độc như vậy. Bình thường khổ đều nói với Ngư Ngư, nhưng hôm đó cũng là Ngư Ngư làm khổ tôi.
Khu ký túc xa nam và nữ kề nhau, nhưng khu nữ xa hơn một chút.
Rất nhanh, chúng tôi liền đi qua cửa lớn của khu nam sinh, tôi và Hà Trừng trò chuyện, nhìn thấy một bóng người quen từ trong cửa lớp đi ra, đầu kia có vài người, nhìn thấy chúng tôi, cũng dừng lại.
Cảnh này làm cho tôi không khỏi cảm thán, thiết kế trường thực sự quá tệ, cửa khu ký túc xá sao có thể vắng vẻ vậy, đều này làm cho mấy tiểu tình nhân lưu luyến chia tay không còn cơ hội len lén hôn nhẹ rồi, cũng như không cho chúng tôi có chỗ có thể trốn tránh.
Đại ca đi tuốt đằng trước, nhìn thấy tôi lên tiếng chào hỏi, theo bản năng liền thốt ra:
"Chị dâu."
Nói xong tự mình lúng túng vò đầu, sau đó cười cười với Hà Trừng cạnh tôi.
Hà Trừng lễ phép gọi học trưởng.
Sau đó bọn họ đẩy nhau, đẩy Đường Sóc trong đám người ra, Đường Sóc đang chơi điện thoại lúc này phát hiện tình thế biến hóa liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi.
Đường Sóc:
"Ơ, đây là ai?"
Tôi không biết hắn Ơ là tôi hay là Ơ Hà Trừng.
Ơ xong hắn nói tiếp:
"Chu Tiểu Dĩ."
Thì ra là Ơ tôi.
Tôi Ha ha:
"Đã lâu không gặp."
Hắn bỏ điện thoại vào túi, cười nói với tôi.
Rất lâu trước đây, hắn cũng cười vậy với tôi, làm cho tôi cảm thấy tên nam nhân này vô cùng đẹp trai vô cùng tỏa nắng, ngày đó cũng giống hôm nay, ánh mặt trời xuyên qua tóc hắn, chiếu sáng gò má hắn, dưới bóng râm giống như hệ cỏ.
Nhưng hôm nay tôi chỉ cảm thấy, nốt ruồi ở cằm của hắn, trước đây có lớn vậy không?
"Phải, đã lâu không gặp."
Hắn nói xong đưa tay định sờ đầu tôi, khuyết điểm này dưỡng thành từ lúc trước, tại sao là khuyết điểm à, là bởi vì tôi không thích, bình thường táy máy tay chân sẽ moi tóc tôi đã buộc ra.
Nhưng vô luận tôi phát giận thế nào, uy hiếp ra sao, đe dọa thế nào, hắn vẫn ưa thích làm thế, cũng vô cùng kiên trì.
Nghĩ đến, chia tay thật tốt.
Cho nên hắn theo bản năng đưa tay ra, tôi theo bản năng liền né tránh, dường như đã luyện qua vô số lần.
Hắn cười Ha ha vài tiếng, thu tay, nhìn Hà Trừng bên cạnh tôi, quay đầu hỏi bạn cùng phòng của hắn:
"Đây là Hoa khôi của khoa mình Hà Trừng à?"
Bạn cùng phòng vây xem kịch vui ánh mắt khác nhau cũng gật đầu.
Đường Sóc chuyển tới Hà Trừng trước mặt, giương lên nụ cười tiêu chuẩn:
"Chào em, anh là học trưởng lớn hơn em hai khóa cũng là người đẹp trai nhất."
Hà Trừng nhàn nhạt nhìn hắn:
"Ừm."
Tận mắt thấy Đường Sóc bị giội nước lạnh, làm cho tâm tình của tôi cực kỳ vui vẻ, tôi nắm ống tay áo Hà Trừng, nói tạm biệt hắn rồi rời đi.
Sau khi đi thật lâu, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, đám người kia đã biến mất, xem ra đã đi căn tin đối diện.
Tôi rụt đầu lại, đột nhiên phát hiện Hà Trừng đi chậm lại, vì vậy tôi cũng chậm lại, nghe em ấy hỏi:
"Hắn chính là Đường Sóc?"
Tôi A một tiếng, trả lời:
"Phải."
Tôi không biết sao Hà Trừng hỏi câu này, nhìn em ấy không có ý nói tiếp, cho nên tôi giải thích một chút:
"Trước đây hắn đi trao đổi học sinh, nửa năm mới về, cho nên trước đây em không thấy hắn."
Hà Trừng cúi đầu, Ừm một tiếng biểu thị đã nghe.
Những lời này có thể là nói nhảm, tôi cảm thấy được nhờ phúc của Triệu Giai, Hà Trừng đại khái đối với Đường Sóc có chút hiểu biết.
Tôi nghĩ nghĩ, vừa rồi Đường Sóc hình như nhìn Hà Trừng bằng ánh mắt kỳ quái, để phòng ngừa bi kịch phát sinh, cho nên tôi bồi thêm một câu: "Hắn là người rất đào hoa, nghe nói thay rất nhiều bạn gái." lúc nói những lời này, có chút thẹn, dù sao tôi cũng là một trong số đó, tôi khụ khụ tiếp tục: "Ít nhất trong mắt chị là vậy."
Tôi cho rằng em ấy cũng Ừm một tiếng, lại không nghĩ tới em ấy đưa tay kéo tay tôi, nét mặt không có biểu tình gì, hỏi:
"Vậy tại sao chị còn..."
Tôi sững sờ:
"Còn gì?"
Em ấy mở miệng rồi khép lại, mấy giây sau lại mở miệng, nói:
"Thích hắn."
Tôi thở dài:
"Trước đây không hiểu chuyện mà."
Em ấy còn nói:
"Bây giờ thì sao?"
Tôi nhún vai:
"Hiện tại hiểu chuyện rồi."
Lúc nói những lời này, em ấy vẫn nhìn tôi, dường như muốn nhìn thấu tôi, cuối cùng cười cười với tôi, buông tay tôi ra.
Bình thường nghe nói, biểu tình tốt nhất chính là không có biểu tình gì, Hà Trừng chính là như vậy, bình thường nhìn thấy em ấy đều là vẻ mặt lạnh lùng, không thích nói chuyện cũng không thích tỏ thái độ, thỉnh thoảng mở lòng từ bi ban cho tôi một khuôn mặt tươi cười, nhưng thoáng một cái đã mất, tuy hiểu tính này là trời sinh, nhưng ngẫm lại đặt trên người em ấy có phần tốt hơn.
Đoán không ra tâm tình bắt không được ý tưởng, đều khiến người ta không biết em ấy đang suy nghĩ gì, nhưng lí trí như vậy, tuyệt đối không xung dộng.
Sau khi tách ra trở về phòng, tôi đột nhiên nhớ lại chuyện mới gặp Đường Sóc vừa rồi, nhớ đoạn đối thoại lúc sau giữa tôi và Hà Trừng.
Hình như tôi cảm thấy, mình trả lời sai gì rồi.
- -----------------------
Ps. Nam phụ bách hợp đã về:v chắc sẽ có chuyển biến nhanh thôi:v
À, nhà mình mới mở hố 'Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy!' đã có chương 1:v mọi người có thể nhảy hố:v Hiểu Bạo bữa nay cũng 2 chương có H:v bữa nay hết công suất rồi:v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.