Giờ cơm siêu thị thưa thớt người, tôi đẩy xe mua đồ chậm rãi đi tới.
Mười phút trước, Hà Trừng hỏi tôi ăn cơm chưa, sau khi tôi trả lời em ấy lại hỏi, em ấy một mình ở nhà chuẩn bị làm cơm, hỏi tôi có muốn cùng nhau làm không, tôi liền đồng ý.
Tôi dĩ nhiên đồng ý rồi.
Lúc đó vẻ mặt em ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ, rõ ràng là em ấy khách sáo nói thôi nhưng vì sao tôi không hiểu.
Tôi một lần nữa ở trong lòng khinh bỉ bản thân mình, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của em ấy.
Em ấy đứng ở phía trước tôi, ngón trỏ và ngón giữa móc trên thanh kim loại của xe đẩy, nhẹ nhàng dắt tôi đi, cúi đầu nhìn trên giá xem có thứ gì cần không.
Trong xe đã đặt rất nhiều đồ ăn, khiến tôi vô cùng hoài nghi hai người chúng tôi rốt cuộc có thể ăn hết hay không.
Em ấy dừng lại ở khu đồ chai chai lọ lọ gia vị, buông tay nắm xe, đầu tiên là hơi khom người nhìn chữ trên giá, sau đó hất tóc, đem tóc trước mặt hất ra phía sau sau đó nhìn tôi.
Vì sao lời tôi nói không có chút mỹ cảm, ngược lại chính là, là ngoái đầu lại mỉm cười.
Em ấy hỏi:
"Đói không?"
Đi dạo lâu như vậy rốt cuộc em ấy cũng nói chuyện với tôi, nếu như không phải lúc này trên mặt em ấy là nụ cười rất chân thật thì suýt chút nữa tôi đã nghi ngờ em ấy đang dỗi, đang yên lành tại sao tôi muốn đến nhà em ấy ăn cơm chùa chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nay-dang-de-cho-doi/1420016/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.