Thời gian ở nhà so với ở trường càng 'tê liệt' hơn chút, nếu như không hẹn ai ra ngoài, chắc chắn lịch trình một ngày đại khái chính là giường, sofa, bàn ăn.
Đại khái ba tôi không nhìn nổi nữa, rõ ràng mấy ngày cuối kỳ, mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, hỏi tôi khi nào về nhà nhưng ở nhà chỉ có mấy ngày, ba đã nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ.
Rốt cuộc sau khi tôi đi vào bếp rửa trái cây trở lại, cản trở tầm mắt ba xem tivi, ba chậc lưỡi một tiếng, cầm điều khiển tivi chỉ vào tôi:
"Lắc lắc lắc, suốt ngày đều ở nhà lắc."
Tôi quay đầu chống nạnh đứng giữa tivi, giậm chân hừ một tiếng:
"Con liền lắc nè!"
Nhưng mà lực chú ý của ba không ở trên người tôi, tỏ thái độ không sao cả cầm điều khiển tivi vẫy vẫy vài cái, ý bảo tôi đi ra.
Mẹ rửa chén xong đi ra, nhìn thấy chính là bộ dạng nghẹn khuất của tôi ngồi trên ghế sofa gặm táo, có lẽ đoạn đối thoại vừa rồi mẹ cũng nghe được, bà xoa tay nở nụ cười, tựa hồ vừa nghĩ đến cái gì đó, sau đó ngẩng đầu ánh mắt nhìn tôi có chút biến hóa.
Mẹ hỏi:
"Con và Đường Sóc sao rồi?"
Tôi ngất.
Ba mẹ tôi biết Đường Sóc, chủ yếu phải cảm ơn cậu em họ của tôi, bọn họ bởi vì trò chơi nên gắn bó, khoảng thời gian đó em họ suốt ngày đi sau Đường Sóc gọi anh rễ anh rễ, không phải bởi vì miệng hắn ngọt mà vì hắn thiếu đồ trang bị trò chơi, cái kia cũng chỉ là tùy ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nay-dang-de-cho-doi/1420014/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.