Tôi không hiểu vì sao người bên cạnh tôi luôn cảm thấy tôi vẫn còn yêu Đường Sóc, chia tay hắn rồi vẫn nhớ mãi không quên, mỗi khi cùng người Khoa Lý nói chuyện với nhau, nhắc tới Đường Sóc bọn họ sẽ rất cẩn thận quan sát tôi, có khi đang ồn ào tám chuyện nhưng nhìn thấy tôi có mặt, lập tức ngậm miệng không nói. 
Tôi tỏ vẻ tôi cũng rất muốn nghe. 
Sau khi tôi nói với Ngư Ngư về cái ý nghĩ này, cậu ấy cười nói với tôi: 
"Chuyện này không thể trách người khác, có đôi khi bộ dạng của cậu làm cho người ta có cảm giác cậu là kẻ si tình." 
Tôi oan ức quá: 
"Thật vậy hả?" 
Ngư Ngư ôm eo tôi: 
"Yên nào, như vầy vừa hay giúp cậu chắn được đào hoa không cần thiết." 
Tôi càng tủi thân: 
"Nhưng mình rất tịch mịch, rất muốn yêu đương." 
Ngư Ngư nhướng mày nhìn tôi: 
"Đi tìm Hà Trừng đi." 
Tôi 'tặng' cậu ấy chữ 'Cút', kết thúc cái đề tài này. 
Khí trời lạnh lẽo, rốt cuộc ngày nào đó thở cũng ra ngụm khói trắng, mỗi khi đông đến, càng lạnh tôi càng cảm thấy mong chờ, lạnh hơn chút nữa, lạnh hơn chút nữa như vậy trời mới có tuyết rơi. 
Nhưng nghe vậy có phải cảm thấy tôi đối với tuyết có chấp niệm rất sâu phải không, kỳ thực không phải, dù sao tôi không có truy cầu điều gì, đối với cái gì cũng chỉ là nhàn nhạt thích, không hâm mộ minh tinh, không phải hâm mộ tác giả nào, không ham mê trò chơi, không ham mê truyện tranh, không thích chơi đêm, nói chung chính là không có truy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-nay-dang-de-cho-doi/1420005/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.