Chương trước
Chương sau
Trên miền núi hiu vắng, những làn khói sương mù dầy đặc, có một ngôi làng tên là Phủ Lý ở phía Đông, chỗ ấy rất đơn sơ, có nhiều cây cối và các động vật nguy hiểm có thể gây chết người, người dân quanh đó tờ mờ sáng đã đi xuống núi hái nấm, bắt cá, hái rau bán hàng rong qua ngày kiếm sống. Phía xa xa có một ngôi nhà lá xập xình, một cô gái bước ra trên lưng với chiếc gùi tre, cô ấy chuẩn bị xuống núi hái nấm và bán hàng rong ngoài chợ để nuôi người mẹ ham cờ bạc của mình. Cô ấy tên là Minh Tinh, mẹ cô thì nghiện cờ bạc bia rượu, bà thường xuyên lấy tiền con gái mình để đi chơi những thứ gọi là đam mê của bà, ngày ngày cô phải buôn bán gánh bưng ngoài chợ kiếm từng đồng từng cắt để nuôi bản thân và người mẹ bệnh hoạn của cô, cô dành dụm tiền bán nấm để sau này nếu có thiếu thốn gì còn lấy ra mà xài. Nào ngờ mẹ cô vì quá tham tiền tham cờ bạc mà lấy sạch tiền tiết kiệm của cô.

Hôm nọ, cô vừa bán xong thì về nhà, vừa mở cửa ra thì thấy mẹ cô đang cầm trên tay một sắp tiền khá là nhiều, cô liền hiểu ngay mà đôi co với mẹ để xin lại số tiền ấy.

" Mày đưa cho tao, tao đang rất cần tiền, mày mà không đưa tao giết mày luôn."

" Mẹ ơi con lạy mẹ, tiền đó con dành dụm mấy tháng qua, mẹ đừng lấy đi mà mẹ, con xin mẹ mà mẹ ơi, mẹ thương con mẹ đừng lấy đi cờ bạc mà mẹ ơi"- Cô gào khóc thảm thiết chấp tay xin mẹ, nhưng bà ấy trong lòng quá tàn ác, tham cờ bạc mà không xem trọng những thứ gì nữa cả.

Trong lúc mẹ cô đi ra ngoài cửa thì cô nắm chân mẹ cô van xin tiếp tục, bà ấy lấy chân đạp ra nhưng vẫn bị cô bám chặt, bà ấy không kiềm chế được sự tức giận của mình mà cuối xuống nắm đầu cô lên mà tát cô một cái rõ đau. Cô ôm mặt ngồi khóc nhìn theo bóng dáng bà ấy đi dần mà trong lòng khóc thảm thiết, cô không cam lòng khi nhìn thấy mẹ mình đối xử tệ bạc với cô như vậy, thâm tâm cô đứt gan đứt ruột. Khóc được một lúc thì cô trấn an tinh thần mình và đi vào bếp làm đồ ăn cho bà ấy, hiện tại bây giờ cô quá bất mãn với cuộc sống này. Đôi khi cô mong mình chết đi cho xong, cô quá cực khổ với cuộc sống khắt nghiệt này, có người mẹ giống như là không có vậy.

Lúc nãy cô khóc rất lớn nên lúc nãy bà Lan trong làng có nghe thấy, bà ra ngóng ngó tình hình xem sao. Khi mẹ cô đi, bà ấy qua nhà Minh Tinh cho cô một rổ khoai lang để ăn dần qua ngày, bà ấy là người duy nhất trong làng thương yêu Minh Tinh, ngày ngày bà thường đem đồ ăn qua cho cô, lâu lâu thì cho cô vài đồng bạc lẻ để xài. Nên Minh Tinh rất quý mến bà ấy, cô xem bà ấy như là một người mẹ của mình vậy, không như bà mẹ ác độc kia chỉ suốt ngày chửi rủa và cờ bạc rượu chè.

" Lúc nãy bà thấy nhà con có chuyện nhưng bà không dám qua, bà lo cho con chết đi mất "

" Bà yên tâm ạ, con không sao. Những chuyện này diễn ra như cơm bữa nên con cũng quen rồi."- Minh Tinh nắm tay an ủi bà Lan

" Tội nghiệp con...phải chi con là con gái của bà thì hay biết mấy"- Bà vuốt tóc cô vừa khóc.

Lúc trước bà Lan cũng có một đứa con gái xinh xắn giống như Minh Tinh vậy, vì sơ xuất cô ấy bị trượt chân xuống sông mà chết, thời gian lúc đó bà buồn biết bao, chồng chết bây giờ tới con chết, nên bà sống một mình lủi thủi trong nhà và cũng buôn bán này kia sống qua ngày, Bà thấy Minh Tinh cũng siêng năng cần cù lo buôn bán, nên bà cũng hay giúp đỡ cô, ngày qua ngày thì bà xem Minh Tinh như con ruột của mình mà rất yêu thương cô. Bà lấy thuốc từ trong túi ra thoa lên tay những vết thương lúc nãy của cô, cô nhìn bà Lan mà lòng đau như cắt, cô mong muốn có một người mẹ hiền từ này, mong muốn được bà ấy sẽ luôn bên mình mãi mãi. Cô bất giác chườm tới ôm bà Lan mà khóc

" Con khổ quá bà ơi, con không muốn sống nữa, người dân trong làng ai nấy đều xa lánh mẹ con con, chỉ có một mình bà là yêu thương con nhất thôi"- Cô ôm bà mà nước mắt cô không ngừng rơi, trái tim hiện giờ của cô đang rất đau đớn...

" Ngoan bà thương, không được suy nghĩ quẩn mà hở xíu đòi chết. Có bà ở đây rồi bà sẽ luôn yêu thương con, con nín đi đừng khóc. "

Bà Lan lúc này như là một bà tiên hiền từ hiện ra để chữa lành tâm hồn đầy cay đắng của Minh Tinh.

Cách đây 30 năm trước, mẹ cô đang ở độ tuổi 17 cũng đang trên đường hái nấm đi về nhà, trong lúc đi bà gặp một đám thợ săn đang săn thú, mấy ông ấy vì thấy gái còn non tơ nên tiến lại gần mà vuốt ve sàm sỡ bà, lúc đó đoạn đường vắng tanh. Bà hét kêu cứu trong vô vọng, đám cáo già ấy cụ thể là 4 ông, đẩy bà xuống mà cưỡng hiếp bà. Bà rất đau đớn, bà rơi vào tuyệt vọng mà chỉ muốn chết đi cho xong. Khi đám thợ săn ấy thỏa mãn được nhu cầu của mình mà mặc kệ cho bà ấy nằm đấy đang mở mắt nhìn lên bầu trơi trong vô vọng, nước mắt bà chảy, những giọt nước mắt ấy tượng trưng cho những nỗi đau của bà. Bà ngồi dậy mà ôm thân thể yếu ớt của mình mà về nhà. Khoảng mấy ngày sau thì có một người trong làng đồn rằng bà ấy bị mất đời con gái, có người thì đồn bà đi hú hí với trai mới để cho dính bầu,...v.v nên cả làng dần xa lánh và kì thị, bà ôm trọn nỗi đau đó mà lặng lẽ sinh con trong nhà không ai hay biết. Trong đêm, Bà Lan đi ngang qua nhà mẹ của cô thì nghe tiếng khóc của đứa bé, bà Lan chạy vào giúp bà ấy nửa chặng đường thì em bé đã chào đời.

" Là con gái.. là con gái Nguyệt à "

Bà Nguyệt thở dài một hơi thì xỉu trên giường. Bao năm bao tháng ru rú ở trong nhà chăm con, nếu muốn ra ngoài thì toàn đi lén đi lút vào lúc cả làng không có ai thì bà mới dám đi, ngày qua ngày trôi nhanh thì em bé lớn dần trở thành cô gái Minh Tinh xinh đẹp hiện giờ.

Minh Tinh cô ấy cũng đang ở độ tuổi 17. Cô cũng không biết quá khứ của bà Nguyệt ra sao nên cô luôn ân hận bà ấy. Màn tối dần xuống thì bà ấy mới chịu vác xác về nhà trong bộ dạng say xỉn, cô dìu mẹ vào nhà thì bị bà ấy hất tay tung ra xa.

" Mày á, ráng giữ đời con gái của mày, đừng như tao...tàn rồi"- Bà vừa nói vừa chỉ vào cô trong trạng thái say xỉn.

Bà tựa lưng vào ghế mà nói tiếp " Mày lo kiếm việc khác mà làm, suốt ngày xuống núi hái nấm... mày có ngày "

Bà nói như vậy có phải là bà đang ngỏ ý khuyên cô không? Bà hiểu được cô luôn xuống núi hái nấm mà đi bán nên bà ẩn ý khuyên cô đừng nên đi nữa, bà không muốn con gái bà phải bị như hoàn cảnh của bà quá khứ...nó rất đau đớn và thê thảm. Trong tình trạng say xỉn như này, trong lòng bà mới lóe lên một xíu tình yêu thương với cô, ban ngày nhìn bà ấy không khác gì ác quỷ cả, chính đám cáo già ấy phá hoại cuộc đời trong trắng của bà nên bây giờ bà phải đâm vào con đường nghiện ngập, bà rất hận lũ cáo già ấy, bà muốn sao này nếu có gặp được bà sẽ diệt từng ông mà trả thù.

Trong lúc đó, bà Lan cũng đi qua thăm. Thấy bà Nguyệt say xỉn bèn đi lại dìu bà đi vào trong tắm rửa rồi đi ngủ

" Aaa bà Lan. Bà nói tui nghe coi, tui đã làm gì sai mà cả làng này ai ai cũng tránh xa tôi, HẢ!! Tôi Làm Gì Sai!!."- Bà hét lớn để có để nói hết ra tâm tư của mình.

" Minh Tinh à con mau giúp bà dìu mẹ vào trong rồi tắm rửa cho mẹ con sạch sẽ xong rồi để còn bà ấy ngủ nữa "

" Dạ con làm liền "

" Bà Lan... sau này nếu tôi không còn nữa, bà chăm sóc Minh Tinh dùm tôi... tôi bất mãn quá rồi "- Bà vừa nói vừa nhắm mắt, nước mắt bà ấy đã tràn lê trong đau khổ.

Một hồi sau thì cũng êm nhà êm cửa. Minh Tinh đang rất thắc mắc về những lời nói của mẹ mình, cô quay sang hỏi bà Lan thì bà ấy không trả lời mà chỉ khuyên cô vài lời rồi rời đi. Cô ngồi cạnh cửa sổ ngước lên ngắm trăng tròn, trăng hôm nay sáng lóa, trăng tròn như một người con gái trong sáng đang ở độ tuổi 18 trăng tròn. Trăng hôm nay rất đẹp, cũng là độ tuổi đẹp nhất trăng tròn của đời con gái. Ý cũng ánh trăng hôm nay đang muốn ngỏ ý gì đây?. Một lúc sau cô nằm xuống nhắm mắt. Cô muốn khi cô ngủ một giấc, mở mắt ra sẽ có một cuộc sống thật ấm no và bình yên, nhưng đời đâu như là mơ...



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.