- Tới rồi sao? - nó ra mở cổng - Vô nhà đi
- Em xong chưa? Mình đi luôn
- Vậy ra anh ra xe trước đi, em chạy lên lấy cái túi xách rồi ra liền
- Uhm, vậy anh đợi ở đầu ngõ ha!
- Dạ! - nó gật đầu rồi phi lên phòng lấy đồ
.
.
- Mình đi thôi! - nó đóng cửa xe lại
- Anh có... em... - Long đang định nói thì chợt câm lặng
- Em làm sao?
- Cái đó... - Long ủ dột
- À, cái này là... - nó không giải thích gò, chỉ nhìn vào cái nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, cười tủm tỉm
- Tiến triển tới đây rồi sao? - Long cay đắng, đâu cần nó giải thích nữa đâu, hai cái tên khắc trên nhẫn là 1 lời giải thích quá hoàn hảo rồi. Anh chậm 1 bước rồi
- Anh nói gì cơ? - nó hỏi lại
- Không có gì, nói em là thắt dây an toàn vào đi
- À... ý, mà bó hoa này anh mua tặng ai vậy? - nó thấy 1 bó hoa hồng rất to đặt ở hàng ghế sau
- Tặng người yêu - Long nuốt nước mắt vào trong
- Người yêu sao? Là ai? Ai vậy? - nó mở to mắt, ai đã giải thoát kiếp ế cho ông anh mình vậy?
- Khi nào có cơ hội, anh sẽ giới thiệu cho mọi người...
- À kinh kinh, anh giỏi lắm đó nha! Vừa mới thôi việc là có người yêu liền - nó huých nhẹ anh
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122754/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.