Nó đưa Phương ra một góc thuyền ngồi, an ủi nhỏ; còn Tiên thì giúp nhỏ làm dịu cái chân đang đơ cứng vì chuột rút . Mới trở về từ phủ Diêm Vương, ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết nên nhỏ vẫn chưa thể hoàn hồn. Trong khi đó, Mai Anh với mọi người bắt đầu màn tra hỏi 3 đứa nhóc kia. Hóa ra là 3 đứa, 1 đứa lớn nhất là lớp 8, 2 đứa còn lại học lớp 7; muốn đi tàu biển nhưng ba mẹ không cho, nên sáng sớm trốn người lớn tự lái tàu ra biển, nhưng ai ngờ không điều khiển được tốc độ, tàu đâm vào đá ngầm nên thuyền bị chìm rồi lật do mấy đứa hoảng sợ, ngồi tụ lại 1 góc.
Tàu vừa cập bờ là nhiều người chạy ùa tới
- Con tôi… có sao không? – ba mẹ của mấy đứa nhóc kia lo lắng chạy tới
- Con không sao – mấy đứa đó lắc đầu
- Cám ơn các cháu nhiều lắm! – mấy cô chú đó lại chỗ nó cúi đầu cám ơn
- Dạ không có gì đâu ạ! Chuyện nên làm ạ! Lần sau cô chú nhớ nhắc các em cẩn thận – nó tươi cười
- Cám ơn anh chị đi con
- Em cám ơn anh chị ạ!
- Không có gì, lần sau nhớ cẩn thận nghe chưa? – Huy xoa đầu đứa lớn nhất
- Dạ vâng ạ!
- Cô chú về nhé! Cám ơn các cháu rất nhiều
- Vâng ạ
- Để tao đỡ mày vào – Mai Anh dìu Phương
- Cám ơn mày – Phương giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122725/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.