Tuần sau là kì thi cuối kì - kì thi quyết định để "cắt" cái đuôi kia rồi. Thế nhưng...
RẦM... cánh cổng đóng mạnh
- Alo, chị Tiên à... - thấy Quân bỏ ra ngoài, nó lo lắng, vội vã gọi điện cho Tiên
- Ừ... chị biết rồi!.. - Tiên ở đầu dây bên kia mà cũng hối hả không kém - Cái thằng nhóc này... lại có chuyện gì nữa không biết... - Tiên chạyvội ra khỏi phòng
- Muộn thế này rồi con còn đi đâu thế? - ba mẹ Tiên đang ngồi xem TV, thấy Tiên đang vội xỏ giày thì hỏi
- Con ra ngoài có chút việc... lát nữa con về... - chẳng kịp chào ba mẹ, Tiên phóng luôn ra khỏi nhà
.
.
.
- Biết nó ở đâu mà tìm... haizz - Tiên thở dài sau một hồi tìm kiếm nhưng không có kết quả
- Ơ... kia có phải là... - đang nản thì tự nhiên lại thấy một người contrai đang ngồi ủ rũ trên ghế đá. Nhanh như thoắt, chả suy nghĩ, Tiên lao tới cái ghế rồi đập mạnh vào vai người đó
- Cái thằng này... có biết là mọi người đi tìm em khắp nơi không hả? Có chuyện gì từ từ nói chứ?Tại sao tự nhiên lại bỏ nhà đi thế hả? Về mau... - Tiên xả cho một tràng
- Cô... cô nói tôi sao? - Người đó ngơ ngác quay người lại. Ôi trời đấtquỷ thần thiên địa ơi... nhầm người rồi. Hố luôn một quả rõ đau, ai bảocứ nhanh nhảu làm gì không biết
- Dạ không không...cháu nhầm người... nhầm người ạ... cho cháu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122601/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.